Trại giam cơ sở 1.
" Đồ của cô! "
Một nữ cảnh sát đưa cho người đối diện một túi đồ được cất từ trong tủ đã từ 3 năm trước.
Người kia nhận lấy, buông một câu " Cảm ơn! " rồi xoay người rời đi.
Vừa ra đến cổng trại giam đã thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu sẵn ở đó, bên cạnh còn có một nam nhân cao lớn.
Đồng Giai Lị không cảm xúc nhìn người đàn ông cao lớn đang dang rộng vòng tay:
" Chào mừng em ra tù! "
Qua một lát, Đồng Giai Lị hừ cười một tiếng đi vào lòng anh ta.
Hoắc Phong siết chặt lấy cô, thoải mái hưởng thụ hơi ấm từ người trong lòng:
" Tôi nhớ em lắm! "
Đồng Giai Lị cười lạnh:
" Nghe bảo anh có hôn phu tương lai rồi, còn tơ tưởng đến tôi nữa à? "
" Ừ! Tối mai làm lễ thành hôn, em phải có mặt đấy! "
" Xin lỗi! Tôi không đi! " Đồng Giai Lị gạt hắn ra, ôm túi đồ ngồi vào trong xe: " Cảm ơn anh đã đi đón tôi! "
Hoắc Phong vẫn đứng tại chỗ nhìn cô:
" Tại sao lại không đi? "
Đồng Giai Lị không trả lời, quay mặt đi chỗ khác, sắc mặt không chút biểu lộ.
Ba năm trước, Bạch Luật kiện cáo cô vì tội âm mưu giết người. Thoạt đầu, Đồng Giai Lị còn tìm đủ mọi cách để chạy án, nhưng từ sau khi Cao Lãng đến gặp cô, nửa gương mặt bị bỏng nặng còn phải quấn băng, ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-trieu-mot-dem-em-di-khong/2795085/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.