Mạc Tư Nhan bất động nhìn Tư Duệ ôm mình, hai tay buông thõng run run. Trong lòng đang không ngừng đấu tranh tâm lý, bà chận chừ, muốn ôm lấy cánh vai gầy nhỏ của cô nhưng vì một lí do nào đó lại không dám.
Do dự nửa ngày, trái tim người làm mẹ cuối cùng đã chiến thắng! Nó thôi thúc bà, buộc bà phải ôm chặt lấy đứa con gái này. Nhưng khi đó, trong nhà chợt vang lên thất thanh một giọng nói non nớt, khiến cánh tay còn chưa kịp vòng tới ôm lấy cô con gái chợt khựng lại, treo lơ lửng giữa không trung.
" Mẹ, sao mẹ lại ôm chị ấy, sao mẹ không ôm con huhu… "
Nghe con gái nhỏ hờn dỗi trách móc, Mạc Tư Nhan vô thức đẩy Tư Duệ ra, đi vội tới chỗ đứa bé ôm lấy nó dỗ dành:
" Ngoan, đừng khóc mẹ không có ôm chị! "
Lại nói đến Tư Duệ, sau bao năm xa cách cô ôm mẹ còn chưa thấy thỏa mãn đã bị bà phũ phàng đẩy ra chạy đến bên cạnh đứa bé gái kia. Thời khắc đó, hành động vô tâm của Mạc Tư Nhan như một thanh mã tấu khổng lồ chém nát trái tim vốn đã tổn thương của Tư Duệ. Chẳng những thế, bà còn nói mình không ôm cô.
Nghĩ đến đây Tư Duệ cười khổ một cái.
Bà nói không sai! Người mẹ này quả thật từ đầu đến giờ chưa từng dang tay rộng mở ôm lấy cô dù chỉ một cái, mặc cho cô có ấm ức khóc thành tiếng đi chăng nữa! Thế nhưng khi chỉ vừa nghe tiếng gọi của đứa bé kia, bà liền không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-trieu-mot-dem-em-di-khong/1725953/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.