Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
---------
Gặp phải tình huống bất ngờ, Ngô Ẩn có chút phản ứng không kịp, đành phải giả vờ bản thân đang có việc gấp cần phải ra ngoài, nhanh chóng đi ngang qua người Lạc Phong.
"Anh định đi đâu?" Lạc Phong lên tiếng.
Suy nghĩ một lúc, Ngô Ẩn quay đầu lại nói.
"Tôi đi chạy bộ buổi sáng."
Nghe thấy câu trả lời đó, Lạc Phong liền chạy tới chỗ cậu ta, nắm lấy bắp tay của Ngô Ẩn, giọng gằn.
"Anh là đi tìm tôi đúng chứ?"
Trong lòng thì gào thét "Phải! Tôi đi tìm cậu đấy!", nhưng ngoài miệng thì tự bài xích.
"Tôi đã không muốn gặp cậu thì còn tìm cậu làm gì? Mau thả tay ra."
"Còn định nói dối? Gần bốn giờ sáng trời mưa tầm tã, anh định chạy bộ cái kiểu gì?" Lạc Phong có chút nóng nảy.
Ngô Ẩn thấy vậy cũng liền trở mặt.
"Phải! Tôi thích chạy bộ dưới trời mưa đấy? Cậu sẽ làm gì tôi?"
Ánh mắt Lạc Phong thì đầy rẫy giận dữ hoà cùng yêu thương, còn ánh mắt của Ngô Ẩn chứa đựng đầy sự ngang bướng. Lạc Phong đột nhiên bước lùi lại hai bước, giờ hai bàn tay về phía trước, ý chỉ: Được thôi! Anh cứ làm những gì anh muốn.
Ném một cái liếc lạnh lùng vào Lạc Phong, Ngô Ẩn xoay người bước đi.
- Mẹ kiếp! Trời mưa thế này làm sao chạy? Bây giờ mà thoái lui thì quá mất mặt, hơn nữa nếu mình quay trở lại, khác nào gián tiếp thừa nhận mình mở cửa đi ra là để tìm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-so-thap-phan/3292714/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.