Ở trong này, không khí căng thẳng vô cùng. Nhưng Thanh Thanh vẫn ngồi đó nhăm nhi tách trà nóng một cách thoải mái, vô tư. Ánh mắt Dung Nhi không khỏi liếc nhìn cô, trong suy nghĩ của cô bé, phải làm cách nào đó để giữ chân Tiết Hải ở lại đây mãi, chẳng thể để hắn rời xa được
- chị cảm thấy bản thân mình quá tham lam không?
- em nói chị à? cái nào của chị, thì chị phải giữ thật chặt là đúng rồi
- tại sao... ngay lúc anh ấy gặp nguy hiểm nhất chị lại không ở bên cạnh, để anh ấy cô độc nơi này, rồi sau đ1o lại xuất hiện ở đây?
Thanh Thanh đặt tách trà xuống bàn, môi cô chợt hé lên nụ cười. Đúng là không gì có thể ngăn được tình yêu, nhất là khi yêu đắm chìm trong u mê. Cô tiến lại gần hơn, nhằm tạo khoảng cách gần gũi giữa hai người khi nói chuyện
- vì... chị biết, anh ấy biết chị sẽ tìm và gặp anh ấy. Cho dù khó khăn hay hiểm trở thế nào. Đơn giản mà, chị là "vợ" của anh ấy - Tiết Hải
Dung Nhi nuốt nước mắt vào trong, cô bé đứng sững người chẳng còn từ ngữ nào để đáp lại. Thanh Thanh lướt ngang người Dung Nhi mà đi, ánh nắng trong lòng cuối cùng cũng được lan tỏa khắp cơ thể. Thật sự cuối cùng cô cũng nói ra được những lời này để khẳng định vị trí của Tiết Hải quan trọng thế nào đối với cô
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cả buổi tối đó không ai thấy bóng dáng của Dung Nhi đâu. Mọi người đều có cảm giác bất an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111978/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.