Dung Nhi đang ở phía trước nhà, thấy một chiếc xe lớn chạy đến, chẳng biết ai nhưng khẳng định đây không phải là người trong thôn này
- em gái, cho anh hỏi... ở đây có ai tên Tiết Hải mà bị "mất-trí-nhớ" không?
Vừa nói anh vừa cố nín cơn buồn cười trong người, anh không thể hình dung ra khuôn mặt và cử chỉ của hắn khi trong tình trạng "quên hết" mọi chuyện như thế nào. Dung Nhi biết anh đang đề cập đến vấn đề gì, có chút ngập ngừng... Bỗng nhiên, Thanh Thanh từ đằng xa đi đến, vẩy tay chào mừng rỡ
- tên kia đâu mà cô ở đây một mình vậy?
- Tiết Hải à? anh ấy đang có một số công việc cần phải làm
- ha.. tên đó mà cũng có việc làm ư? nào nào.. phải đi ngắm mới tin mắt
Gia Mộc đi xuống nơi Tiết Hải đang làm việc, hắn vẫn tỉ mỉ và chau chuốt như ngày nào. Dường như phần chất xám không mất đi trong hắn, nhà Dung Nhi có một xưởng gỗ nhỏ, chính hắn ngày nào cũng tháo vác một số công việc mà bản thân hắn có thể thực hiện được
- này... trốn đi hơi bị lâu rồi đó nha
Tiết Hải hơi nhíu mày, hắn không thích không gian làm việc của mình bị phá hoại như thế này, liền đẩy tay anh ra khỏi người hắn
- tránh ra
- là Gia Mộc mà hôm qua em nhắc đến
Thanh Thanh mang trà bước vào trong, thấy hai người gần như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, một bên châm chích, một bên bực dọc
- ngày mai, dù sao thì tao vẫn sẽ đưa mày về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111977/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.