Thanh Thanh đành chấp nhận để cả hai người ấy đi mặc dù trong lòng có linh cảm không hay sẽ xảy ra. Cô đành vào trong gọi điện cho Tiết Vân để nói cho chị ấy biết tình hình ở đây ra sao
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- cái thằng đó giờ nhớ ra gì chưa vậy Thanh Thanh?
- anh ấy giờ còn biết ai nữa đâu....
Thanh Thanh thở dài, cô im lặng để suy nghĩ xem có nên nói lời này cho Tiết Vân biết hay không
- giờ bên cạnh anh ấy còn có một người khác nữa, chắc giờ thì....
Tiết Vân cười lớn trong điện thoại, Thanh Thanh hơi bất ngờ về điều này, rỏ ràng là tâm trạng cô đang rối bời lắm mà! Cô muốn chia sẻ nổi lòng mình cho chị ấy biết nhưng tại sao lại nhận được một tràng cười sảng khoái đến thế
- em đang.... ghen đấy à? hai đứa dễ thương thật đó. Vậy là phải thầm cảm ơn ông trời đã khiến cho Tiết Hải mất trí nhớ
- em... em.... em.... nào có, không... không hề...có chuyện này
- đấy đấy, ấp a ấp úng rồi đấy... haha, hai đứa cứ duy trì vậy nhé. Mà nè, làm gì làm thì nhớ là "ghen có chừng mực thôi" Tiết Hải còn "yếu cơ" lắm đó
Cái gì thế này? Bà chị này thật là.... Cô không hiểu chuyện gì đang tiếp diễn, cô đang "ghen" ư? Không thể nào, Thanh Thanh ôm mặt vò đầu bức tai nhìn thẳng vào gương
- không nên để hành động này quá lộ liễu, phải kìm lại, phải kìm.....
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiết Hải cùng Dung Nhi đi đến bên bờ sông. Cảnh vật êm đềm, dòng nước trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111975/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.