Đầu hắn đau ê ẩm, hai tay hắn ôm chặt lấy nó, mắt nhắm nghiền để cố nhớ ra chuyện gì đã xảy ra lúc trước, tại sao bây giờ hắn lại trống rỗng như thế này... Nhưng, dù hắn có cố thế nào thì mọi chuyện vẫn không thay đổi theo chiều hướng tốt hơn
Thanh Thanh đã ở nhờ nhà Dung Nhi khá lâu rồi, cô muốn nhanh chóng đưa Tiết Hải đi, trong lòng cô rất hy vọng rằng Tiết Hải sẽ nhớ lại mọi thứ. Hắn và cô "xa lạ" như thế này là đủ lắm rồi
- tôi... tôi...
Tiết Hải ngập ngừng không biết phải giải thích ra sao về nụ hôn ban nãy, nhưng đối với Thanh Thanh nó như một tia sáng lóe lên trong những khung màu tối sầm hiện giờ của cô. Lòng cô vui chứ, trong tiềm thức của hắn, rõ ràng là cô vẫn tồn tại ở đó mà. Thanh Thanh chợt mĩm cười, nụ cười thay câu trả lời "anh làm tốt lắm"!
Tiết Hải đang muốn nói nhiều hơn, bất ngờ Dung Nhi xuất hiện, cô bé tỏ ra khá thận trọng nhìn hai người, rồi nhìn thẳng vào Tiết Hải
- chúng ta đi câu cá thôi, ở bên kia sông hôm nay ai cũng câu được rất nhiều cá đấy, anh Tiểu Bảo
- là Tiết Hải chứ
Dung Nhi biết Thanh Thanh muốn cô gọi Tiết Hải đúng theo tên của hắn, nhưng cô bé ngang bướng này lại không muốn chấp thuận theo, ngược lại trong từng lời nói và cử chỉ lại có chút gì đó gọi là "chiếm đoạt"
- anh Tiểu Bảo, chúng mình đi chứ?
Tiết Hải im lặng một chốc rồi gật đầu, hắn đi ra phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111974/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.