Vì chăn che cả người nên đến khi đặt mình đến giường Tiết Hải, cô mới phát hiện ra mọi thứ ở đây đều được trang trí theo những gì cô thích, đặc biệt là phác họa của dây chuyền cô đeo trên người nằm ở trung tâm tầm mắt
Một lần nữa, nước mắt cô lại rơi, cô đang hạnh phúc chăng? nổi đau hóa hạnh phúc liệu có phải dành cho cô?
- sao.... sao anh lại tốt với em đến vậy? (Thanh Thanh không tin vào mắt mình)
- nếu như em yêu anh giống như anh yêu em thì em sẽ biết vì sao anh làm vậy!
Câu trả lời tuy có phần hơi cộc lốc nhưng nó đủ khiến cô cảm thấy bản thân có một chút cảm giác gì đó rất lạ, cô nhẹ nhàng nhón chân, cố gắng với đến để đặt một nụ hôn lên khuôn mặt Tiết Hải. Quá bất ngờ với hành động táo bạo của Thanh Thanh, hắn đứng như trời trồng, tay nắm chặt lấy bên má
- hmmm......
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi chuyện cứ thế êm đẹp diễn ra. Vào một đêm mùa đông, khi Tiết Hải vưa cất chuyến bay đến Paris để công tác, thì ở bệnh viện, các bác sĩ vội vã gọi điện cho Thanh Thanh đến
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý về chuyện này rất lâu rồi, nhưng cô không thể ngờ, nó lại khiến cho cô shock nặng đến vậy: mẹ cô vừa ngừng tim cách đây ít phút sau khi điều trị hóa chất. Cô đứng như người mất hồn, hai mắt cô mở căng ra, cố không cho nước mắt lăn dài trên mi, mẹ cô chắc không muốn nhìn con gái xinh đẹp của mình khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111967/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.