Cô thất thần đi từ tầng trệt của bệnh viện ra sân, cô ngồi bù lu ở chiếc ghế đá cạnh đó... Người thân bên cạnh cô dần dần bỏ cô mà đi hết sao? Mẹ là người duy nhất với cô nhưng mẹ cũng sắp phải chia tay cô để đến thế giới bên kia với ba và anh hai sao? Đau lắm, tim cô co thắt lại, cô cố gắng nắm chặt trái tim như vỡ tan ra vì xót xa
- em có biết mỗi lần em khóc là tim anh đau lắm không? đừng như đứa trẻ như vậy nữa (giọng nói thân quen văng vẳng phía sau lưng)
Cô đưa khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều nhìn Tiết Hải đau thương
- tất cả lũ người vừa rồi nói với em, anh đã đuổi hết bọn họ. Có bệnh thì có chữa, bác sĩ làm ra để trưng bày có hình thức thôi à?
- nhưng.... em biết tình hình của mẹ em như thế nào, có lẽ họ nói đúng.... (cô khóc to hơn)
Tiết Hải hạ mình, ngồi khụy xuống thấp hơn Thanh Thanh một bậc, hắn nắm lấy đôi bàn tay của cô, tay còn lại lau đi những giọt nước mắt còn vươn lại
- em đừng đi đâu nữa cả, thiếu vắng em 1 giây dường như anh trở nên điên cuồng khi tìm kiếm em, mọi chuyện cứ để anh lo
Thanh Thanh nghe vậy, cô càng không muốn Tiết Hải phải làm thế vì mình, cô nợ hắn quá nhiều rồi, nếu càng lún sâu thêm, cô sợ bản thân mình ngày càng tham lam, càng muốn có Tiết Hải hơn như thế
- mặc em! (Thanh Thanh nói dứt khoát)
Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111966/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.