Hắn bên ngoài lạnh lùng thờ ơ với biết bao nhiêu người, khiến họ hoãng sợ, lo lắng, nhưng khi ở cạnh Thanh Thanh hắn đều biến thành con mèo con ngoãn ngoãn. Thấy hắn đứng bên ngoài đã lâu, 1 bác sĩ bước đến
- ngài Tiết, ngài không định vào trong sao?
- suỵt... đừng làm ồn (ra ám hiệu) nếu không... (tất nhiên là nếu bác sĩ đó cất tiếng lần nữa thì đuổi thẳng trong vòng 3 nốt nhạc)
Tiết Hải không dám gây ra tiếng động cho đến khi Thanh Thanh hoàn thành xong công việc của cô. Cô bước ra, người sững sờ khi thấy thân hình to cao che lấp đi cánh cửa. Mắt cô tròn xoe, long lanh nhìn Tiết Hải không rời
- em... có thật là anh tốt như lời em nói với mẹ chứ?
Thanh Thanh ngại ngùng đỏ mặt, tất cả những chuyện vừa rồi, hắn đã nghe được tất tần tật? không xong rồi, đó là những lời cô giấu kĩ như vậy, hắn không thể thấu cảm hết được
- là giả vờ.. (ngượng ngùng)...đúng, là giả vờ
Kéo sát người Thanh Thanh lại gần mình, ghé sát môi kề mặt
- em thử nói lại xem....
- nè nè, ở đây nhiều người nhìn lắm
- đuổi!
Câu nói của Tiết Hải đủ khiến Thanh Thanh nuốt nước bọt vào trong cổ họng, cô im lặng hết thảy. Không thể nào nói tiếp vì những gì Tiết Hải nói thì hắn nhất định sẽ làm tới cùng
- đi thôi (kéo Thanh Thanh đi thẳng ra cổng)
- đi đâu mới được chứ, cái người này (la trong vô vọng)
- thấy em có vẻ đói nên đi ăn chút gì thôi
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111962/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.