Từ thang máy đi xuống sảnh lớn, quản gia Bảo Điền dùng hai tay đưa túi sách cho Đào Anh Thy, nói: “Thưa cô, đồ của cô.”
Đào Anh Thy nhận lấy nói: “Cảm ơn”
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Nói cô chạy trối chết là không đủ.
Được vệ sĩ đưa tới, lúc đi là vệ sĩ tiễn, vẫn là hai người cũ.
Ngồi trên xe, cách Minh Uyển càng ngày càng xa,
thẳng cho đến khi ra khỏi địa bàn của Tư Hải Minh,
Đào Anh Thy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như nếu cách không đủ xa, bất cứ lúc nào Tư Hải Minh cũng sẽ xuất hiện trước mắt cô vậy.
Mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào than mệt, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu không có cách nào thả lỏng, vẫn tỉnh táo vô cùng.
Bây giờ cô và Tự Hải Minh đã xảy ra quan hệ, như vậy có phải sau này cô sẽ không bị theo dõi chặt chẽ như vậy nữa không?
Anh đã có được cô, không phải sao?
Nhưng mà nhìn đến vòng tay, cô cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản nhẹ nhàng như vậy.
Nếu như quả thật giống như mình nghĩ, Tư Hải Minh đã tháo vòng tay xuống.
Không còn cố chấp khống chế cô như vậy nữa.
Đào Anh Thy thấy trong lòng phiền muộn, Tư Hải Minh bao giờ mới có thể
chủ động tháo cái vòng này xuống chứ?
Chỉ có lấy ra, cô mới có thể có được tự do của riêng mình.
Cô nhớ lại lời nói của Tư Hải Minh, anh chuẩn bị bắt ai phải bồi thường chiếc đồng hồ hỏng đó?
Ngoại trừ Tư Viễn Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/950076/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.