Đào Anh Thy nhớ ra và nói: “Tư Hải Minh đưa tôi nhưng tôi không đeo, hôm nay ai cũng không đeo…”
Nói xong, cô cảm giác được lực trên tay trên cổ mình lỏng đi, cô cố gắng tránh khỏi gọng kìm của anh ta, bước lùi xa mấy bước.
“Tôi phải về rồi!” - Đào Anh Thy nói xong chạy vội ra cửa tiểu khu, cô chạy vài bước thì dừng lại, quay đầu nói với Tư Viễn Hằng: “Tư Viễn Hằng, lần trước tôi nói thật lòng, tôi mong anh được hạnh phúc! Dù anh ở cạnh Tần Diễm My hay ở cạnh cô gái nào khác đi nữa,
tôi đều mong anh hạnh phúc!”
Bàn tay đang buông thõng bên người của Tư Viễn Hằng khẽ run lên, anh ta chỉ có thể siết chặt tay mình.
Đào Anh Thy chạy vội vào tiểu khu, cô dựa người lên vách tường, vành mắt ửng đỏ.
Lời cô nói là thật, chỉ cần cô không tham gia vào thì Tư Viễn Hằng sẽ hạnh phúc cùng bất kỳ cô gái nào.
Rất lâu sau cô cũng không nghe thấy âm thanh xebTư Viễn Hằng rời đi.
Đào Anh Thy hơi nghiêng đầu nhìn ra, cô nhìn thấy. chiếc Ferrari vẫn còn đậu ở đó.
Mà Tự Viễn Hằng đang dựa vào thân xe, anh ta đang hút thuốc.
Tại sao anh ta vẫn chưa đi? Hay là… Không muốn rời đi?
Đào Anh Thy không dám ra ngoài, một người cứ đứng bên trong như thế, một người cứ đợi bên ngoài như vậy.
Nửa tiếng sau, Tư Viễn Hằng mới lên xe rời đi. Sau khi tiếng động cơ chiếc Ferrari nổ vang dần biến mất trong màn đêm đen đặc, Đào Anh Thy mới bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/950058/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.