“Tôi không nói gì cả..” - Đào Anh Thy nói.
Sợ anh làm thật.
Mặc dù sáu đứa nhỏ có thể ở nhà của dì Hà, nhưng Tư Hải Minh ở lại đây càng lâu, khả năng bị phát hiện càng lớn.
Trong lòng cho dù có vội thế nào cũng không dám đi chọc giận anh.
“Ngoan ngoãn một chút, biết chưa?”-Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vang lên.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống: “Biết…”
Tư Hải Minh thấy cô nghe lời thì buông cô ra, bắt đầu xem xét phòng ở của cô.
Đào Anh Thy bất động, cũng không dám nói chuyện, toàn bộ dây thần kinh
trong cơ thế đều trong trạng thái căng cứng, thật giống như Tư Hải Minh có thể nhìn thấy đồ để trong tủ tùy thời tùy chỗ vậy.
Ngay lúc cô đang lo lắng, đột nhiên thấy được bình sữa lộ ra dưới một góc chăn.
Trời ạ! Nhất định là sáu đứa nhỏ làm!
Nếu như bị Tư Hải Minh nhìn thấy, cô biết giải thích thế nào?
Đúng lúc Tư Hải Minh quay người lại chuẩn bị nhìn về phía thảm Tatami..
“A..” Đào Anh Thy kêu lên, Tư Hải Minh nhìn qua, cô liền nói: “Vừa rồi trên mặt có hơi ngứa, tôi đưa tay lên gãy, mà quên mất mặt đang sưng.”
Tư Hải Minh trầm mặt đi tới, xem xét mặt của cô, trên mặt thêm một vệt đỏ, là vết móng tay cào.
Đào Anh Thy có hơi sợ hãi nhìn tới ánh mắt hung ác của Tư Hải Minh, không hiểu lắm: “Đây là mặt của tôi…”
Môi mỏng của anh dán vào bên tai cô, khàn khàn nói: “Cô, chỉ có tôi mới có thể làm bị thương, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/950051/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.