Đào Anh Thy rời khỏi Minh Uyển, điện thoại đã sớm hết pin, không có cách nào liên lạc với dì Hà, trước tiên phải đến trường học đã.
Lúc đến trường là thời gian ngủ trưa của học sinh.
Đào Anh Thy chào hỏi với giáo viên, nhanh chóng nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang ngủ ngon lành bên trong, còn có cả Tư Thái Lâm, trong lòng cô lúc này mới thở phào một hơi, hốc mắt đều nong nóng.
May mà bọn nhỏ không sao.
Sau đó giáo viên kể lại cho cô nghe, Đào Anh Thy mới biết được quá trình đi tới đài truyền hình của Tư Thái Lâm và sáu đứa nhỏ của mình.
Đúng là trong họa có phúc, may mà gặp được người tốt.
Nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Đào Anh Thy thấy con không sao thì đi về trước, sáu đứa mà thấy cô thì sẽ vui lắm, nghĩ tới cảnh sáu đứa nhỏ giống như sáu quả bóng lăn về phía mình, khóe miệng không kìm nổi bật cười.
Đào Anh Thy về đến nhà, khung cảnh quen thuộc làm cho cô được an tâm, còn có mùi sữa thoang thoảng.
Ngoại trừ Liêu Ninh, không ai biết cô ở đây, giống như đây là bến cảng của riêng không có người xâm phạm vậy.
Không, không phải bến cảng, chỉ là một chiếc thuyền nhỏ lung lay sắp chìm.
Thành phố lớn này cứ như là chiếc lồng giam mà Tư Hải Minh xây dựng, một tay che trời, cô muốn trốn cũng không được.
Còn Minh Uyến lại giống như một cái hang sâu, bên trong có thú dữ ẩn náu, đi vào thì dễ, đi ra lại khó khăn.
Bây giờ nhớ lại cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/949995/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.