Đào Anh Thy im lặng, không thể nào là sinh bảy đâu, mà là sinh sáu..
Có điều tốt xấu gì cũng không nói tên mình ra, khiến cô được thở phào nhẹ nhõm.
Mồ hôi sau lưng của chảy ròng ròng, đúng là hù chết cô rồi.
Phần gáy còn bị bóp chặt, Đào Anh Thy muốn động lại nghe được Tư Hải Minh nói: “Hình như cô rất lo lắng?”
Đào Anh Thy kiềm chế lại rối loạn trong lòng, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ sợ anh nghe thấy tên của người kia thì sẽ không vui, anh không vui thì lại giận chó đánh mèo, tôi đương nhiên lo rồi…”
Một bên phải đối mặt với sự áp bức và nguy hiểm của Tư Hải Minh, một bên lại phải phòng đám trẻ nói ra lời không nên nói.
Thần kinh cả người đều căng lên, dường như không cẩn thận sẽ đứt phựt.
Người dẫn chương trình trên TV lại hỏi:
“Không nhớ tên mẹ rồi, vậy có nhớ tên ba không?”
Câu hỏi vừa dứt, sáu đứa bé đều một mặt mơ hồ.
Bảo Nam nói: “Ba… ba của chết mất rồi!”
“Ba của con thật sự chết mất rồi” - Bảo Vỹ nói.
Bảo Long: “Đi… đi chỗ rất rất xa rồi!”
Bảo My: “Rất xa…”
Bảo Hân: “Chết mất tiêu!”
Bảo An: “Vâng!”
Tư Thái Lâm thì nói: “Ba tớ chưa có chết!”
Bảy đứa bé thì có sáu đứa ba mất, câu trả lời này tương đối nặng nề, dù sao trẻ con cũng không biết nói dối.
Người dẫn chương trình cảm thấy có nội tình, vội vàng nói lái sang chuyện khác, để khuấy động lại bầu không khí.
Chỉ là nghĩ thầm, sáu đứa nhỏ này thật đáng thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/949994/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.