Nghe được âm thanh cửa phòng bị đóng lại, Đào Anh Thy mới được thả lỏng cả người.
Sau khi ăn cháo xong, tinh thần của cô được hồi phục rất nhanh, chỉ là không bằng lúc bình thường, chắc ngày mai được ăn xong sẽ hoàn toàn tốt lên.
Trong đầu lại lo lắng nghĩ về ý trong câu nói của Tư Hải Minh trước khi rời đi, bây giờ không giam cô, không cho cô uống nước lọc rồi, vậy bao giờ cô có thể đi?
Từ sau lần gọi điện thoại về nhà, đã hai ngày rồi cô không biết tình hình của sáu đứa nhỏ.
Cô rất nhớ bọn chúng…
Sáng sớm hôm sau, Đào Anh Thy tỉnh lại, hôm qua được ăn cháo dinh dưỡng nên thể lực đã hồi phục được phân nửa.
Vừa bước từ trên giường xuống, lại nghe thấy tiếng đập cửa, là người giúp việc bảo cô xuống dùng bữa sáng.
Đào Anh Thy đi xuống lầu, không nhìn thấy Tư Hải Minh.
Cô ngồi một mình trước bàn ăn phong phú, tưởng như mình đang nằm mơ.
Đào Anh Thy hoàn toàn không khách khí, ăn no bụng mới có sức đối phó với Tư Hải Minh,
Cô ăn no nê xong thì buông bát đũa xuống.
Cũng không biết Tư Hải Minh đến tập đoàn Vương Tân từ lúc nào mà không thấy anh dùng bữa sáng.
Bây giờ là chín giờ, hẳn là anh đã sớm rời khỏi Minh Uyển rồi.
Đào Anh Thy nhìn cửa phòng khách, cô rất muốn chạy, nhưng chạy thế nào? Cô vẫn phải nói với Tư Hải Minh một tiếng, nếu không nói mà tự tiện rời đi, đến lúc đó chọc phải Tư Hải Minh, cô
còn có thể sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/949992/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.