Nhưng bây giờ không có gì để ăn cả.
Không ăn không uống gì đến ngày thứ ba sợ rằng đã đến giới hạn rồi.
Nếu có nước, vậy thì cô có thể chống đỡ trong một tuần.
Nhưng sao lại là rượu chứ? Có thể kéo dài bao được bao lâu? Chắc là cũng không quá tệ đâu.
Đào Anh Thy yếu ớt đi về phía tủ rượu, cô thật sự đã đánh giá quá cao cơ thể của mình, hiện tại cơ thể cô yếu ớt như thế này, chỉ cần có cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay mất.
Đào Anh Thy không hiểu về rượu, cô lấy một chai rượu có nắp màu vàng kim, nó nặng đến nỗi suýt thì kéo cả người cô xuống đất.
Cô không thể giữ vững cơ thể của mình, dứt khoát cầm dụng cụ mở chai lên mở chai rượu ra.
Mất gần mười phút đồng hồ mới rút được nắp chai rượu, Đào Anh Thy có chút mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cô cũng không thèm tìm chén, cầm chai rượu lên, như trời hạn gặp mưa, uống cạn chai rượu.
“A…”
Vị của chai rượu này có chút nồng,
nhưng với Đào Anh Thy mà nói có thể coi là nước cứu mạng cho cô, đôi mày thanh tú cau lại, từng ngụm từng ngụm uống vào trong bụng, ừng ực ừng ực.
Cơn đói khiến vị giác của Đào Anh Thy trở nên không còn nhạy bén nữa, cô uống thứ rượu đắt đỏ đó như nước lã vậy.
Uống hết gần một nửa chai, ánh mắt Đào Anh Thy dừng lại ở tủ rượu, thầm nghĩ, rượu có nhiều loại như vậy, tại sao mình chỉ uống một loại thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/949984/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.