“Đừng khóc nữa, Bảo Nam, Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo My, Bảo Hân, Bảo An, mẹ ở bên này có chút chuyện cần phải xử lý, mấy ngày nữa sẽ về. Các con ở nhà phải nghe lời bà nội, được chứ?” - Đào Anh Thy không nỡ, trong lòng cố gắng chịu đựng, nói.
“Mẹ, không phải mẹ giận vì bọn con gây chuyện đấy chứ ạ? Con… con sẽ không bao giờ đánh nhau với Bảo Vỹ nữa” - Nước mắt Bảo Nam trong vành mắt cậu bé lăn dài, cố gắng chịu đựng.
Bảo Vỹ cũng cố gắng nín miệng lại không khóc nữa: “Con cũng sẽ không đánh nhau nữa đâu:
Bảo Long khịt mũi: “Mẹ ơi, sau này con sẽ không ăn kẹo nữa”
Bảo My thở không ra hơi: “Con cũng không…”
Bảo An khóc, đôi tay mũm mĩm bất lực cầm lấy chiếc điện thoại: “Mẹ ơi, ôm… mẹ ơi…”
Đào Anh Thy co người lại trong góc, có chút đáng thương, âm thầm chịu đựng hai mắt đỏ hoe: “Chờ mẹ về rồi sẽ ôm các con nhé? Như vậy nhé, buổi tối đi ngủ để điện thoại đặt ở trên giường,
giống như mẹ đang ngủ cùng các con vậy, được chứ??”
“Vâng…”
Sau đó sáu bé con bắt đầu leo lên giường, nhảy xuống thì dễ, leo lên thì khó khăn hơn một chút, cuối cùng những đôi chân ngắn ngủn cũng leo được lên giường.
Tay cầm điện thoại đặt ở chỗ Đào Anh Thy thường ngủ, sáu bé con ngoan ngoãn nằm ngủ ở bên cạnh.
Thông qua điện thoại di động, Đào Anh Thy dỗ chúng đi ngủ, kể chuyện cổ tích cho bọn trẻ nghe, mãi cho đến khi có tiếng ngáy khe khẽ truyền đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/949983/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.