“Các người cuối cùngvẫn tới đây. Đúng là uổng công Chúa Tể liên tục cầu tình cho các người.” Giọng nói này quen thuộc quá. Chính là giọng vừa băng giá vừa mỉa maicủa Long Điển.
Tôi quay đầu lại nhìn hắn, không dám tin vào mắtmình. Long Điển không còn mang mái tóc bạc nữa; mái đầu đen của hắn đãđược khôi phục hoàn toàn. Hắn hiện tại mặc một bộ áo choàng dài màutrắng, khuôn mặt cực kì đẹp đẽ khiến hắn giống hệt một vị thiên thần mới giáng xuống phàm trần.
Nếu tôi không biết hắn thực sự là cáidạng gì, có lẽ tôi đã nghĩ như trên thật. Tuy nhiên, tôi biết rõ kẻtrước mặt kia chính là quỷ dữ đã giết hàng ngàn mạng người, uy hiếp thếgiới, còn sát hại đứa con chính mình tạo ra! Mặc cho con hắn quan tâmhắn biết mấy!
Hắn đã giết Chúa Tể Sinh Mệnh. Tôi siết chặt nắm tay. Cuối cùng, tôi… cũng không tới kịp để cứu Chúa Tể.
“Chúa Tể Sinh Mệnh đã… chết rồi?” Tôi khản giọng hỏi. Không, mình không được khóc!
Long Điển lại chẳng thèm để ý đáp, “Nó chưa từng sống, làm sao mà chết được?”
“Anh ấy đã sống! Không ai hiểu điều đó hơn ngươi. Ngươi biết anh ấy khôngchỉ là một máy tính có trí tuệ.” Sau khi nghe được lời và thái độ củahắn ta, tôi không giữ nổi bình tĩnh nữa. Chúa Tể đã hi sinh thân mình vì một kẻ thế này ư?
“Đương nhiên nó chỉ là máy tính có trí tuệ. Nó vĩnh viễn là vậy.” Nét mặt Long Điển cũng thay đổi. Không còn nụ cườitrên mặt hắn, chỉ còn vẻ lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151091/quyen-8-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.