“Đây là An Thụy,”Tôi giới thiệu với mọi người trong Vô Ngân Thành. Sau khi thấy vẻ mặttrợn mắt há mồm, hít thở khó khăn của bọn họ, tôi đánh thêm một đòn chítử nữa, “Mọi người sẵn sàng chưa? Nếu rồi thì hãy ngồi lên đi. Tới giờkhởi hành rồi.”
Mọi người đều á khẩu. Sau khi khốn khổ một hồi,Nam Cung Túy cuối cùng cũng có thể thốt ra được một câu hỏi, mà câu nàycó lẽ anh đã mười mươi biết chắc câu trả lời. “Chúng ta ngồi lên cái gìcơ?”
Rất tự nhiên, tôi chỉ An Thụy, “Thì An Thụy đó.”
“Chúng ta ngồi lên đâu? Vỏ nó à?” Kẻ Khùng trợn mắt hỏi.
Tôi im lặng bước tới chỗ An Thụy và vỗ vỗ vào vỏ nó. Thấy vậy, An Thụy mởvỏ ra và cuộn tôi vào bằng lưỡi nó (chớ hỏi tôi tại sao trai lại cólưỡi. Tôi biết quái được. Tôi trước đây ăn trai cũng chưa gặp lưỡi traibao giờ. Nhưng An Thụy hiện tại đúng là không hiểu sao có một cái). Tôiliền ngồi trên phần thịt trai mềm mại, thoải mái tới nỗi tôi tưởng nhưđang nằm trên giường bơm nước hãng Simmons. Thật khó để cưỡng lại cảmgiác buồn ngủ hiện thời.
Không lâu sau, tôi cảm thấy có ngườiđược cuộn vào. Khi người này được ném lên trên phần thịt trai, còn làmlớp thịt rúng động một hồi. Người đó im lặng nằm xuống cạnh tôi.
“Tối quá. Ở đây có đèn không?” Người này bình tĩnh hỏi, cuối cùng cũng giúptôi xác định được kẻ bị lăn vào chính là Nam Cung Túy.
Tôi cũng bình tĩnh trả lời anh, “Anh nói thử xem trong bụng trai có đèn không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151078/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.