“Vũ Liên, còn thiếunhiều tiền lắm không?” Xú Lang hỏi. Anh âu yếm nhìn cô vợ vì túng tiềnmà mấy ngày nay đôi mày lúc nào cũng nhíu chặt.
“Rất, rất nhiềuấy chứ.” Cô nhíu mày mỗi lúc một chặt hơn khi cùng thảo luận việc tàichính với Dục Băng Phượng Hoàng. Cả hai người mặt mũi đều vô cùng khócoi.
“Không được rồi. Nếu không tìm được phương án kiếm tiền ngay bây giờ, thành phố nhất định không chịu nổi.” Dục Băng Phượng Hoàng âusầu nói. Cô ném xấp tài liệu xuống bàn và day lấy day để hai bên tháidương.
“Nhưng chúng ta đều đã bắt mọi người làm tất cả việc gì có thể kiếm ra tiền rồi mà. Trong một, hai tuần tới, quản lí sẽ thu hồitất cả các NPC bảo vệ lại, như vậy một số thành viên trong Kiếm Vô Tộiđang kiếm tiền cho ta sẽ buộc phải bảo vệ Vô Ngân Thành. Đến lúc đó, vấn đề tài chính của chúng ta sẽ càng thảm thương hơn.” Vũ Liên chán nảnnói.
“Lúc đó chẳng phải sẽ có người chơi đến bỏ tiền sao?” Xú Lang hỏi.
“Không, thành phố ta mới triển khai xây dựng, vì vậy chắc chắn chúng ta chưathể mở cửa đón khách trong thời gian tới được. Chúng ta không đủ nhân sự để mở quán hàng, bảo đảm quốc phòng, quân sự thì càng ít người, đã vậylại phải chiêu nạp thêm người mới và huấn luyện họ…Tính riêng khoản nàythôi đã đủ đau đầu lắm rồi, chưa kể đến thực tế chúng ta vẫn còn phảixây dựng thành phố. Hiện tại nếu không có tới mười vạn pha lê, nhất định không đủ dùng.” Phượng Hoàng phân tích tình hình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151047/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.