Không sợ lạnh? Vậy thì thằng chết toi nào đang cố sống cố chết bám lấy tôi hòng giữ ấm đây hả? Răng tôi va lập cập vào nhau và tôi loạng choạng dấn bước, thật khó đểnhấc nổi bàn chân lên, chưa kể đến việc còn phải mang theo thằng chaKenshin đáng chết đang tuyệt vọng bám chặt vào người tôi, khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy còn đôi môi thì chuyển sang sắc xanh vì lạnh.
Ngay sau khi Kenshin và tôi vừa truyền tống qua Bạch Hổ Thành đến Huyền VũThành ở mạn Bắc, chúng tôi cảm thấy nhiệt độ hạ xuống rõ ràng. Do đó,tôi đã mua ngay hai cái áo choàng lông, rồi ba chân bốn cẳng chạy thậtnhanh tới làng Tuyết. Càng đi tôi mới càng cảm thấy phận mình nhất địnhlà thối đến cái mức nào. Tại sao? Tại sao? Tại sao lại có BÃO TUYẾT cơchứ?
Má ơi, lạnh thế này thì ai mà chịu cho thấu? Mặc dù đã chechắn khuôn mặt bằng tất tần tật những gì cái túi còm cõi của tôi có, tôi vẫn lạnh đến không khỏi nghĩ thầm, Nếu mình mà nhổ nước bọt á, nướcmiếng sẽ đóng băng thành cục nước đá rơi đánh bộp xuống đất ngay, và nếu mình mà dám mở miệng ra, độ ẩm trong hơi thở sẽ biến thành đá đập ngayvào cái mặt này.
Bên cạnh tôi, trông Kenshin còn tệ hơn. Chúngtôi chỉ mới bước vào đường dẫn đến Làng Tuyết mà ảnh đã rùng mình khôngngớt. Tình trạng của anh ấy vẫn chẳng được cải thiện là mấy, dù đã mặclại bộ trang phục lãng tử ban đầu, cuối cùng anh ta rốt cục bám dính lấy tôi hòng giữ ấm. Có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151046/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.