"Bàng Dục, ngươi khinh người quá đáng!" Cơ hồ là Bàng Dục vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay Triển Chiêu chợt lóe lêlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu nhưng lại nhặt bội kiếm mà Cát Thanh đánh rơi trên mặt đất lên, chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm sắc lạnh đã chĩa thẳng vào yết hầu của An Nhạc Hầu Bàng Dục, chỉ cần tiến thêm mấy centimet nữa thôi, là Bàng Dục là máu tươi lênh láng.
"Triển Chiêu, ngươi dám!" Bàng Dục thất thanh nói.
"An Chi là thê tử của ta, ta vì cái gì không dám!" Triển Chiêu vẻ mặt giận dữ nói.
Lần đầu tiên, tôi được nhìn thấy bộ dáng Triển Chiêu luống cuống như vậy.
Trong lúc nhất thời, tôi giật mình sững sờ ngay tại chỗ, trong lòng dâng lên hàng ngàn hàng vạn tư vị. Cho đến khi thanh âm của những người khác trong Khai Phong phủ vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi lập tức không chút nghĩ ngợi nhấc váy lên, chạy đến bên cạnh Triển Chiêu, ôm lấy cánh tay hắn "Đại ca......"
Triển Chiêu quay đầu lại, ánh mắt còn mang theo sự sắc bén không kịp thu hồi. Tôi nhìn mà trong lòng vừa chua xót lại cảm thấy mềm mại, vội vàng nở nụ cười trấn an hắn, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Bàng Dục, chỉ hỏi ba chữ "Vì cái gì?"
Vì cái gì, Tiểu Bàng Giải ngươi phải làm như vậy? Chẳng lẽ, ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Ngươi cũng biết, nếu ta thật sự là nữ tử bình thường của thời đại Nam Tống này, ngươi làm như vậy, chẳng khác nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-ngu-mieu/3178084/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.