Miên Miểu thật tức giận thật tức giận, đương trường bị tức muốn biến thành con cá nóc.
Cậu nổi giận đùng đùng muốn làm lơ Phí Lẫm Nhiên nhưng chưa đi được quá ba bước lại quay trở về bên anh.
Biết sao được, cậu sợ bản thân đột nhiên phát tình nên không dám đi một mình!
Nghẹn khuất, quá nghẹn khuất, cảm giác phải lệ thuộc vào Alpha quả thật chẳng mấy tốt đẹp.
Nếu là Ban Đêm thì anh sẽ trêu chọc Miên Miểu, giúp cậu quên đi việc bị bệnh mà thoải mái tự nhiên tiếp nhận anh.
Còn Ban Ngày, ha hả, thấy Miên Miểu quay lưng đi anh ta cũng không vội đuổi theo mà kệ cậu. Ban Ngày rất có xu thế vô tình chọc điên Miên Miểu sau đó không thèm dỗ.
Kệ đi, việc này để Ban Đêm lo là được.
Thấy chưa, Miên Miểu vẫn là tự động đi về bên anh đấy thôi. Đúng là mị lực cửa anh quá lớn, cậu làm sao bỏ đi được.
Miên Miểu sau khi uống hết chai nước lạnh thì nội tâm bình thản bắt đầu xem tranh, hoàn toàn phớt lờ Ban Ngày.
Miên Miểu cảm thấy cậu đã rất hiền rồi, fan gặp anti fan không nhào vô cắn xé đã là chuyện tốt, cậu đúng là quá giỏi nhẫn nhịn.
Ban Ngày thấy cậu không nói chuyện với anh, anh thậm chí cảm thấy vui mừng được an tĩnh.
Miên Miểu chỉ chăm chú thưởng thức tranh vẽ, dù cho sau lưng có một người luôn kè kè đi theo cậu Miển Miểu cũng không quan tâm.
Ban Ngày còn nhớ rõ Ban Đêm bảo anh phải chủ động bắt chuyện với cậu, không để cậu cảm thấy nhàm chán. Nhưng hai người vốn chẳng có tiếng nói chung, Ban Ngày đành đi theo Miên Miểu cùng cậu đánh giá các bức tranh.
"Cái này giống cá muối ôm dưa, cái này là salad cá ngừ, cái này là đậu hũ hoa..."
Miên Miểu đi một đường, mắt nhìn tranh, bên tai lại là lời bình phẩm của anh. Bàn tay cầm chai nước nhịn không được siết chặt, trong lòng mặc niệm bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh tôi ơi!
Đến khi triễn lãm kết thúc, trong đầu cậu không phải mỹ thuật mà là mỹ thực.
Miên Miểu: "..."
Ban Ngày còn nói: "Nghệ thuật trong mắt mỗi người mỗi khác, ngàn người xem một bức tranh sẽ ra ngàn ý cảnh. Nên cậu đừng so đo với tôi."
Miên Miểu: "..." Nghe xong lời biện minh không hề giả trân này cậu càng thêm tức giận thì biết làm sao bây giờ!
Ban Ngày nhìn danh sách thật dài Ban Đêm đã viết, còn rất nhiều việc anh chưa kịp làm, tỉ như:
[Khen cậu ấy, đưa cậu ấy đi ăn trưa, chọc cho Miên Miểu cười, ngỏ lời mời cậu ấy buổi tối đi hẹn hò...]
Ban Ngày chưa làm được gì cả, Miên Miểu cũng không thèm quan tâm tới anh. Không lẽ anh phải hạ mình lấy lòng cậu?
Không, còn lâu anh mới làm thế.
Hậu quả là... Ban Đêm nhờ Ban Ngày "nuôi hộ" một con mèo, lúc "tặng" mèo thì mèo con hoạt bát đáng yêu, đến khi "nhận lại" thì mèo con dùng ánh mắt hờ hững nhìn anh.
Ban Đêm: "..."
Tại sao! Anh tạo nghiệt gì mà cứ gặp tình huống thế này!!!
"Cậu không lên xe đi cùng tôi? Ở trong đây có chuẩn bị bánh cho cậu." Ban Đêm ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống dè dặt ôm bánh kem ra lấy lòng cậu.
Miên Miểu ngồi trên chiếc moto hồng của mình, một chân chống đất, mặt không biến sắc từ chối.
"Không lên xe, anh mua bánh thì anh ăn đi."
Thấy bánh kem không thể dụ dỗ cậu, Ban Đêm cố gắng cứu chữa, anh nói:
"Cậu còn bệnh mà, không có tôi ở cạnh cậu lỡ phát bệnh thì biết làm sao?"
Miên Miểu lúc này mới chịu nhìn anh, cậu hỏi: "Anh đang quan tâm tôi?"
"Đúng đúng đúng, tôi đang cực kỳ lo lắng cho cậu. Mèo con, Miểu Miểu, lên xe đi."
Miên Miểu mộc mặt nói: "Nếu quan tâm vậy anh chạy theo sau tôi là được."
"Ok, vậy đi." Hết câu thì cũng tới đèn xanh, Miên Miểu tăng tốc vượt qua anh.
Ban Đêm: "..."
"Còn nhìn gì nữa, lái xe theo cậu ấy mau lên!"
Nhật ký.
[Ban Ngày: Hôm nay làm theo lời anh dẫn cậu ấy đi ăn, ăn no Miên Miểu còn muốn tôi xoa bụng giúp cậu ấy. A O thụ thụ bất thân, nên tôi từ chối.
Vào triển lãm tôi đánh giá tranh, tôi nói cậu ấy nghe, nhưng không hiểu sao Miên Miểu lại phớt lờ tôi...]
[Ban Đêm: Anh đã làm gì mèo con của tôi! Nói rõ cho tôi xem nào, từng câu từng chữ tuyệt đối không được thiếu!]
Ban Ngày trí nhớ rất tốt, không hề áp lực liền kể đầu đuôi việc này ra, viết đối thoại của anh với Miên Miểu, cả việc anh việc anh bảo cậu nhìn anh rửa mắt cũng không thiếu một từ ghi vào nhật ký.
Ban Đêm sau khi đọc xong muốn chứng minh bản thân trong sạch cũng khó.
Hôm qua không ôm được Miên Miểu, Ban Đêm tối về nằm lên giường còn trằn trọc không yên, cảm thấy nhân sinh không viên mãn!
Hôm nay rõ ràng nguyên do, anh phải làm gì đó cứu vớt lại hình tượng của mình mới được.
Ban Đêm lập tức cầm lấy điện thoại, gọi cho một dãy số.
"Tối nay chúng ta đi ăn cơm, không gặp không về!"
"Còn có, cậu dẫn con của cậu theo, nghe rõ không, nhất định phải dẫn nhóc con đó theo!"
Đối phương: "..." Bệnh hả cha nội.
"Không đi." Dưới lời mời của Ban Đêm, Miên Miểu lập tức từ chối.
"Cậu không đi là còn giận tôi sao?"
"Không giận."
"Vậy là cậu không tha thứ cho tôi rồi, thậm chí không cho tôi cơ hội để xin lỗi."
Ban Đêm kề sát mặt lại gần cậu, ánh mắt thất vọng nhìn thẳng vào mắt Miên Miểu.
Miên Miểu mím môi, chết thật, cái khuôn mặt này gần quá rồi, cậu không chịu nổi!
Ban Đêm thấy cậu dao động, anh cực lực dụ dỗ.
"Xem như tôi lãnh phúc lợi trước có được không? Nếu hôm nay cậu không đi thì sẽ cực kì tiếc nuối, hối hận dài dài."
Miên Miểu do dự nhưng vẫn lắc đầu: "Không được, tôi không thể ôm hai nhóc con đi chơi đêm."
Ban Đêm lập tức tỏ vẻ: "Không phải chơi đêm, bây giờ chỉ mới 17:30 thôi, tôi hứa sẽ đưa cậu về nhà trước 20 giờ tối! Ăn cơm xong liền về."
"Thỉnh thoảng cậu cũng phải cho hai nhóc đi chơi chứ."
Cuối cùng, Miên Miểu vẫn bại trận trước miệng lưỡi của anh.
Ban Đêm vui sướng tay trái bế Túc Túc, tay phải nắm Miên Miểu, anh khí thế ngất trời hô.
"Ba ba dẫn con đi ăn ngon!"
Túc Túc nhiệt tình gật đầu: "Ba ba!"
Thú thật đến bây giờ Túc Túc vẫn chỉ biết nói hai từ này, gặp ai cũng gọi ba.
Nhu Nhu nghe có ăn ngon thì đôi mắt lập tức sáng lên, không hề chần chừ liền đương trường nhận cha: "Ba ba, đói đói, cơm cơm!"
"Nói bậy! Không được tùy tiện nhận cha!"
Miên Miểu tức chết rồi, quay sang trừng Ban Đêm.
"Anh cũng đừng dại hư em tôi, gọi thế chẳng phải tôi thua anh một bối phận à? Phải gọi anh là ba ba?!"
Ban Đêm đỏ mặt nói: "Nếu, nếu cậu thích gọi như vậy thì lần sau có thể thử."
Miên Miểu: "???"
Ban Đêm mặt càng đỏ, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Trên giường có thể thử."
"Anh anh anh, anh không biết xấu hổ!" Miên Miểu vẻ mặt nóng rang, cậu ôm Nhu Nhu trốn vào trong xe.
Ban Đêm như tên lưu manh cười khặc khặc đi theo sau cậu, trêu ghẹo nói.
"Nếu cậu thích, tôi cũng có thể gọi cậu là ba ba."
Túc Túc: "Ba ba!"
Nhu Nhu: "Đói đói, cơm cơm."
Ban Đêm cười khẽ, trầm thấp phụ họa hai nhóc: "Giỏi quá."
Giờ này Miên Miểu nào còn đầu óc nhớ tới việc giận dỗi, bị một Alpha và hai nhóc con chọc cho mặt đỏ tai hồng.
Biết vậy khi nãy cậu không mềm lòng nhận lời rồi!
Người bạn kia đã ở nhà hàng chờ Ban Đêm, bên người còn có một đứa trẻ 3 tuổi ăn mặc như một vương tử nhỏ.
Miên Miểu được Ban Đêm dẫn vào bàn, đáng tiếc cậu không nhận ra đối phương là ai, chỉ gật đầu lễ phép chào hỏi. Đến khi Ban Đêm giới thiệu hai người với nhau, Miên Miểu mới khó tin bật thốt lên.
"Nam thần!"
Lộ Hiên cười ôn hòa nhìn cậu, trêu đùa nói: "Hóa ra là fan của tôi."
Miên Miểu gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng."
Lộ Hiên vuốt cằm góp vui nói: "Fan của tôi thế mà không nhận ra tôi? Mấy năm nay tôi xuống sắc thế sao?"
"Không không không, anh tuấn tú hơn trên tivi rất nhiều nên tôi mới nhất thời không nhận ra." Miên Miểu lập tức xua tay phủ nhận.
Ban Đêm đứng một bên thì chua lè, anh cố ý kéo ghế cho cậu, cười nói: "Bất ngờ không? Quà xin lỗi dành tặng cậu đó, thích chứ?"
Lộ Hiên khóe mắt giật giật, bạn với chả bè, tôi là công cụ để anh phát cơm chó à?
Ban Đêm vì gỡ gạc lại hình tượng nên đã mời mời Lộ Hiên, cũng là thần tượng của Miên Miểu kiêm bạn tốt của anh.
Phí Lẫm Nhiên và Lộ Hiên là bạn qua mạng, Lộ Hiên lại thích đi du lịch khắp thế giới, số lần họ gặp mặt trong một năm cũng không nhiều. Lần này Lộ Hiên về nước là muốn tìm một nơi định cư để con của hắn đi học.
Ban Đêm biết liền lập tức gọi hắn ra để lấy lòng Miên Miểu.
Miên Miểu vừa mừng vừa sợ, thần tượng đang trước mặt cậu!
"Nhóc con thật dễ thương." Miên Miểu cúi đầu khen con của Lộ Hiên để giảm bớt lo lắng.
Ban Đêm thấy họ cười cười nói nói khiến anh chẳng thể xen vào, anh đành hậm hực ngồi đút cơm cho Túc Túc. Con của Lộ Hiên chú ý tới Nhu Nhu đang ngồi trên đùi Miên Miểu, nhóc con rất thân sĩ mà lấy kẹo ra tặng em trai mới gặp.
Nhu Nhu có ăn liền bị mua chuộc, lập tức "anh trai anh trai" mà kêu.
Miên Miểu thấy cảnh này đột nhiên lo cho tương lai của nhóc ham ăn.
Không thể không nói "quà" xin lỗi của Ban Đêm cực kỳ đủ thành ý, đủ tới mức khiến anh chua lè trong suốt vài ngày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]