CHƯƠNG17: LÀM SAO, LÀM SAO
Người thanh niên mặc vải thô thấy không ai tăng giá nữa, lập tức vui vẻ tới thực hiện giao dịch với lão già. Lão già ra hiệu với tùy tùng. Tên tùy tùng lập tức lấy ra ngân phiếu giao cho người thanh niên mặc vải thô.
Người thanh niên mặc vải thô cười tới cong cả lưng, cất ngân phiếu rồi nhặt lấy xích sắt bên cạnh lên. Sau khi mở lồ ng sắt ra, gã đi vào đeo xích sắt lên trên cổ của thằng bé: “Này, đại lão gia, bây giờ thằng nhóc nghiệt chủng này là của ngài, ngài cứ dẫn đi đi.”
Một đứa trẻ sống sờ sờ ra đấy lại bị hắn ta bán ra như súc vật.
Lão già thoả mãn gật đầu, bảo tùy tùng dắt xích sắt, một cuộc giao dịch chính thức hoàn thành.
Đám người thấy không còn náo nhiệt gì để xem thì dần dần rời đi. Chỉ có Tần Thanh La đứng thật lâu ở trước lồ ng sắt trống không mà không sao bước đi nổi. Cô muốn giúp đứa trẻ đáng thuơng kia nhưng cô không phải là thiên tài, cô chỉ là một người bình thường mà thôi. Cô quá yếu nên đành phải lựa chọn nhẫn nhịn.
Lão già được tùy tùng đỡ lên xe ngựa. Tùy tùng của lão ta đi ở hai bên của xe ngựa, một kẻ trong đó nắm xích sắt, kéo thằng bé lảo đảo đi về phía trước.
Biết rõ ràng bản thân bất lực nhưng khi nhìn thấy xe ngựa sắp biến mất khỏi tầm mắt, Tần Thanh La vẫn không nhịn được mà đuổi theo.
Cô đi phía sau cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-3-xuyen-khong-roi/4610142/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.