Lục Cường trầm mặc từ lúc xuống núi.
Lô Nhân không hiểu nghiêng người nhìn anh vài lần. Mấy ngày hôm nay thái độ của anh khác thường, giống như có rất nhiều chuyện anh đang giấu cô. Trong lòng Lô Nhân bất an, loại cảm giác này vừa rồi càng mãnh liệt hơn, từ trước đến nay cô vẫn luôn mẫn cảm, nhất thời cảm giác dường như có chuyện xảy ra.
Lô Nhân dường như ngừng thở, cô phá tan sự im lặng này, cọ cọ tay anh: “Hôm nay đã là ngày 9.”
Thần sắc của anh trở nên tốt hơn, tay anh nắm giữ tay cô: “Ừ.”
Lô Nhân ngẫm nghĩ, hỏi: “Chúng ta bay ngày 13, không biết có thuận lợi không?”
Anh khẽ vuốt ve tay cô, động tác dừng hẳn, vài giây sau mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lục Cường nói: “Đương nhiên thuận lợi.”
Ngừng một lát, Lô Nhân lại hỏi: “Gần đây anh có tâm sự đúng không?”
Lục Cường nghiêng đầu nhìn cô: “Không có.”
“Gương mặt của anh rầu rĩ không vui.”
Cô lại tiếp tục quan sát, hơi nhíu mày, bệnh nặng mới khỏi, môi không còn hồng hào căng mọng như trước, làn da tái nhợt, lộ ra mấy phần của người đang bệnh.
Lục Cường khẽ nhìn Lô Nhân, sắc mặt ảm đạm, tươi cười với cô.
“Rõ ràng vậy sao?” Một tay anh cầm vô lăng, một tay kéo tay cô lên miệng mình.
Lô Nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Cường quay đầu nhìn về phía trước: “Lâu rồi anh không chạm vào người em thì em ở đó nói bậy phải không?”
Lô Nhân hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0852-2/2156454/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.