Chương trước
Chương sau
(7)

Mắt tôi tối sầm lại.

Quả nhiên anh vẫn còn nhớ.

Vậy hóa ra trước giờ anh vẫn luôn lừa tôi...

Cảm giác xấu hổ cùng cực bao trùm lấy tôi, tôi thấy mình như chìm vào vũng lầy, không tài nào ngẩng đầu lên trước mặt anh được.

"Vậy..." tôi cố hết sức kiềm nén hàm răng đang run rẩy, "Hóa ra anh vẫn luôn nhớ rất rõ đúng không... Năm đó, ở đập nước..."

Tàng Sơn nhìn tôi, trong ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên: "Nỗi lo xưa nay của em là về chuyện đó à?"

"Em thừa nhận... lúc đó... là... là em sai, là do lúc đó em bị ma quỷ che mờ mắt, mạng của anh... cứ để em trả lại là được, tại sao.. tại sao lại phải sỉ nhục em như vậy?"

Tàng Sơn im lặng một chốc: "Sỉ nhục? Em nghĩ những chuyện anh đã làm... là để sỉ nhục em sao?

Tàng Sơn nhỏ giọng thì thầm: "Vì em mưu hại anh suýt ch.ết nên anh mới hận em, rồi không tiếc bất cứ giá nào để sỉ nhục thân thể em?"

Tôi thở phào: "Đúng vậy, em xin lỗi anh, là lỗi của em, em không nên trách anh vì cái ch.ết của mẹ. Bây giờ em có thể đi nhảy sông tự vẫn ngay lập tức, trải nghiệm nỗi đau năm đó anh phải chịu... anh, nếu anh muốn."

Tôi còn nói thêm câu cuối cùng, hi vọng có thể đánh thức phần tỉnh táo trong anh.

"Em đừng có mơ." Tàng Sơn lạnh lùng nói, "Anh không cần."

"Vậy anh cần gì?" Tôi vội hỏi.

"Em."

Một lúc lâu sau, tôi thì thào: "Anh điên rồi."

Tàng Sơn lại còn gật đầu nữa.

"Nhưng em thì không điên." tôi ngơ ngác nhìn anh, "Anh như vậy không bình thường chút nào."

Câu đó ngược lại còn kích động anh, trong mắt Tàng Sơn lóe lên lửa giận, rồi anh cúi đầu, tiếp tục hành động lúc đầu.

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, một lát sau, cuối cùng tôi cũng đến được mép ghế sofa, tôi cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, run rẩy đặt mũi dao vào ngực Tàng Sơn:

"Đừng ép em."

"Chỉ cần anh cử động một cái, em sẽ đâm nát tim anh."

Mũi dao rung lên giữa không trung.

Tàng Sơn thở dài, cầm cổ tay tôi chỉnh lại hướng dao: "Trái tim ở chỗ này, em phải đâm vào đây thì chỉ cần một nhát là ch.ết chắc."

Dường như anh ấy không hề thấy sợ hãi, chỉ nhìn tôi rồi nói: "Anh nuôi em bốn năm rồi, em vẫn hận anh, hận đến mức muốn anh ch.ết đi cho rồi, em không buông được nỗi hận cái ch.ết của mẹ em phải không?"

Tôi không trả lời.

Cách đây rất lâu, tôi biết lòng tôi đã lạnh lẽo chẳng khác gì tảng đá rồi. Mẹ tôi ch.ết nhưng kẻ hại mẹ vẫn sống yên ổn. Tôi không thể nào hận cha, chỉ có thể hận Tàng Sơn...và chính tôi. Nhưng đến khi Tàng Sơn ch.ết đuối, mối hận ấy vẫn chưa nguôi ngoai. Nó càng ngày càng lớn, sống trong tim tôi như một con quái vật.

Nó khiến tôi ngày càng trầm lặng, kiên cường hơn.

"Có vẻ anh đoán đúng rồi." Tàng Sơn thản nhiên nói, "Em trước giờ đối xử với anh không công bằng, rõ ràng em biết cái ch.ết của mẹ em không liên quan đến anh, vậy sao vẫn cứ ghi hận anh?"

"Anh làm người anh trai cùng cha khác mẹ với em cũng được, nhưng anh cũng đâu phải anh trai em, vậy tại sao chứ?"

Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy rối bời: "Anh... rốt cuộc anh là ai?"

Tàng Sơn không trả lời, chỉ nói là: "Anh đã nói với em rồi, Cung Trúc, nhưng em cũng đã quên rồi."

Anh thoải mái đứng lên, lên con dao trong tay tôi bỏ lên bàn, thậm chí còn rảnh rỗi mở TV trong phòng khách lên.

Giọng nói dự báo thời tiết quen thuộc vang lên, vẫn giống như giọng nói mỗi đêm trước, nhưng tôi biết, đêm nay không giống những đêm trước.

Tôi nằm liệt trên sofa, nhịp tim hỗn loạn vẫn đang bình tĩnh lại. Còn vẻ bạo lực lúc nãy Tàng Sơn đã biến mất trong giây lát, anh lại quay về dáng về hiền hòa dịu dàng thường ngày, tựa như những gì tôi vừa thấy chỉ là ảo giác, thậm chí anh ấy còn tốt bụng đưa cho tôi ly nước.

Dưới ánh nhìn của anh, dù có là ly thuốc độc tôi cũng phải uống cho hết.

Nhân lúc tôi đang uống nước, Tàng Sơn nói, giọng điệu ấm áp thân thiện như người lớn quan tâm con trẻ.

Anh hỏi: "Cố Hạ là mẫu người của em à?"

Nước tôi vừa nuốt xuống lại phun ra.

"Em lớn rồi, thích ai đó cũng là chuyện bình thường." anh vừa nói vừa nhẹ nhàng lau nước quanh miệng tôi, "Không phải anh không tin em, mà là em chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, mắt chọn người của em tất nhiên sẽ có vài vấn đề."

"Mẹ mất sớm, cha thì sống ch.ết không rõ, dù chúng ta không có máu mủ với nhau nhưng sống nương tựa nhau bao nhiêu năm rồi, tất nhiên anh phải giúp đỡ em."

Anh đưa tay nhéo mặt tôi: "Đừng sợ, công chúa điện hạ thích ai là quyền tự do của người."

(

Vừa về đến phòng, tôi lập tức cầm điện thoại lên đặt vé máy bay, phải đi càng xa ngôi nhà này càng tốt.

"Ding dong"... thông báo tôi xuất vé thất bại.

Tôi không cam lòng, lại đổi sai một web du lịch khác, đệch... thậm chí lần này còn không thanh toán được nữa.

Chắc chắn là do Tàng Sơn.

Tôi nhịn xuống hàng trăm câu chửi tục... Thầm nghĩ sao anh ấy có thể làm được nhỉ?

Đúng là Tàng Sơn rất giàu có, theo những gì anh nói thì, anh ấy hợp tác với bạn để mở công ty. Biệt thự chúng tôi đang ở, quản gia tài xế chúng tôi thuê và chi phí sinh hoạt mỗi ngày... không phải là thứ người bình thường có thể chi trả được.

Vấn đề là, trước đây lúc đưa tôi về từ viện mồ côi, anh ấy chỉ mới 19 tuổi thôi mà. Một thiếu niên 19 tuổi cho đến nay, sao có thể có được những thứ như vậy chứ?

Trừ khi... anh ấy không phải người?

Hình như cái này cũng có lý, lẽ nào thật ra ban đầu Tàng Sơn đã ch.ết đuối rồi, kẻ sống lại là một con quỷ đội lốt người.

Ngay sau đó, tôi thấy Tàng Sơn mang sữa vào phòng tôi, tôi vô thức hoảng hồn, vội vã trốn vào trong chăn.

Tiếng nhịn cười phát ra trên đầu.

Tôi trốn dưới chăn, không dám thở mạnh.

Trốn một lúc lâu, cỡ chừng nửa tiếng, bên ngoài không còn tiếng động gì cả, vừa hay cũng đến lúc ngạt thở nên tôi vén chăn, định hít thở không khí trong lành thì chợt nhận ra Tàng Sơn vẫn ngồi bên giường, mặt không đổi sắc nhìn tôi.

Anh phản ứng nhanh hơn, tôi vừa định rụt đầu liền bị anh kéo ra ôm vào lòng.

Rõ ràng chỉ là hôn thôi mà.

Nhưng tôi cảm thấy mình như con thuyền lênh đênh giữ biển khơi, bị sóng vỗ đập, không ngừng nhấp nhô trên mặt nước.

Khắp người tôi đẫm mồ hôi, không còn nhận thức về thời gian nữa, dưới ánh đèn mờ ảo, mọi thứ mông lung nhưng cũng rõ rệt. Trong phút chốc, hồn tôi như thoát khỏi cơ thể, trôi dạt trên không trung.

Tôi thấy Tàng Sơn cúi đầu, biểu cảm buông thả bản thân, tôi thấy tấm rèm đã phai màu đung đưa ở đầu giường, thấy chiếc đồng hồ khung đồng cũ kĩ, và cả... bàn trang điểm cách đó không xa, ở đó có một bể cá vàng.

Cơ thể màu đỏ cam yếu ớt trôi nổi trong bể, đôi mắt mở to của con cá vàng nhìn về phía chúng tôi, ánh nhìn chằm chằm u ám.

Nước sông lạnh như băng.

Thi thể trôi nổi.

Dường như có thứ gì đó vừa chui ra khỏi đầu tôi.

Đầu tôi... gương mặt một đứa trẻ đẹp như con của thần chợt lóe lên trong tâm trí tôi.

"Ngày mai cậu cũng đến chơi à? Tiểu Thạch."

Giọng nói đó của ai vậy? Và... ai đang hỏi thế?

Ở âm phủ, dường như có một người bị lãng quên bởi dòng sông thời gian, hắn cố chấp đợi tôi rất nhiều năm.

Tôi cố hết sức hồi tưởng lại, nhưng khi ảo ảnh hỗn loạn đó càng lúc càng rõ ràng hơn mắt tôi chợt tối sầm lại, tôi mất đi tri giác.

(9)

Hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Cố Hạ hỏi tôi có rảnh để ra ngoài không.

Lúc đó Tàng Sơn đang tựa vào vai tôi đan khăn... vốn là một cảnh tượng rất đáng sợ nhưng anh ấy ngồi đan rất tập trung, như thể đang trong một cuộc họp rất quan trọng.

"Đi đi." Anh thản nhiên nói, biểu cảm không thèm để tâm.

Hôm qua tôi hẹn Cố Hạ ở công viên nhân dân, tôi mang theo quần áo đã được giặt sạch sẽ, bỏ trong một túi giấy nâu.

Sau khi đến nơi, tôi phát hiện cạnh cậu ta còn có một chị gái chân dài rất xinh đẹp, tóc ngắn, mắt mèo, khí chất đẹp đẽ lạnh lùng.

"Đây là chị tớ Cố Quân." Cố Hạ đỏ mặt vội vàng giới thiệu: "Không cần tới nhưng tớ không cản chị ấy được..."

"Ngại quá." Cố Quân khẽ gật đầu, ánh mắt dò xét tôi, "Em trai chị chưa từng nói về bạn gái..."

Chưa kịp nói xong, Cố Hạ đã hét lên: "Chị! Đây là bạn em."

"Trên người em có mùi ô nhiễm." Cố Quân phớt lờ, chăm chú nhìn tôi, "Hơn nữa... em vốn phải ch.ết rồi mới đúng, sao vẫn còn sống."

"Chị đang nói gì vậy?" Cố Hạ lớn tiếng, "Em xin chị đấy, về trước đi."

"Đợi đã." tôi cản cậu ta lại, "Chị Cố Quân, mùi ô nhiễm là sao?"

Chị ấy nhướng mày nhìn tôi: "Em không biết à?"

Cố Hạ ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: "Em chỉ là một người bình thường thôi mà."

"Chỉ có mỗi em bình thường." Cố Quân cúi đầu nhéo mặt em trai một cái, rồi lại ngẩng lên hỏi tôi: "Xung quanh em có hiện tượng hay là người nào đó không bình thường không?"

Tim tôi giật nảy... có nhiều là đằng khác, đặc biệt nhất là Tàng Sơn.

Có lẽ thấy tôi im lặng quá lâu, Cố Quân bèn đưa ra một tấm danh thiếp, trên đó viết "Nhân viên thanh lý số 23 công ty Công nghệ sinh học thế hệ mới- Cố Quân", phía sau có in hai số điện thoại.

"Em gái nhỏ, chị đi trước đây, em có thể liên lạc cho chị bất cứ lúc nào."

Cố Hạ lúng túng nói: "Xin lỗi, chị tớ hay nói chuyện vậy đấy."

Tôi quay lại, hỏi cậu ta: "Cậu có hiểu ý chị ấy đang nói gì không?"

Cố Hạ lắc đầu nói: "Chị tớ hay nói thần nói quỷ lắm."

Cậu ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Có điều... lời chị ấy nói chưa từng sai, lần trước chị ấy nói một người bạn của tớ sẽ ch.ết trong vòng ba ngày, kết quả là hai hôm sau, người bạn đó gặp tai nạn xe cộ."

Tôi bỗng nhớ lại lời thầy bói mù từng nói với cha mẹ tôi, lòng tôi thắt lại.

Tâm trạng Cố Hạ rất hào hứng, cậu ta nhiệt tình giới thiệu các loại cây cỏ trong công viên cho tôi, nhờ có cậu ta mà lần đầu tiên tôi nhớ được tên và hình dạng của thực vật.

Lúc chia tay, Cố Hạ vẫn còn lưu luyến, vậy là chúng tôi hẹn nhau hôm sau gặp lại.

Điện thoại tôi rung lên, tôi tưởng là tin nhắn của Tàng Sơn, không ngờ lại là của bạn thân Tiểu Dực: "Tìm được thông tin rồi, cậu tự xem nhé."

Không hổ danh nhà cậu ấy mở công ti thám tử, quả nhiên thông tin khá đầy đủ.

"Tôi nhìn phần đầu của văn bản viết: "Đối tượng điều tra: Cung Hải Sinh", trong lòng thầm gọi:

"Cha."

Cha biến mất nhiều năm như vậy, giờ cha đang ở đâu?"

Trong kí ức, tôi lớn lên ở một ngọn núi xa xôi, biệt lập với thế giới.

Ở trên núi cũng không cô đơn, vì xung quanh còn rất nhiều gia đình giống chúng tôi. Ban ngày đàn ông ra ngoài đào mỏ, phụ nữ thì ở nhà lo cơm nước, giặt giũ.

Cha tôi lúc đó hình như là một ông chủ nhỏ, ngày nào cũng đi sớm về muộn, khuya khoắt mới về đến nhà, khi tôi chuẩn bị vào tiểu học, mẹ tôi lo lắng, suốt ngày cứ hỏi cha, đến khi nào tôi mới được về thành phố học tập?

Chuyện này bị hoãn mãi đến khi tôi lớp 2, người ta phát hiện ra một loại chất cực kì độc hại trong núi. Ngọn núi bị phong tỏa, tất cả thợ mỏ đều phải bỏ việc, không được ở lại nơi đó nữa.

Theo ấn tượng của tôi, hôm rời đi, cha tôi cứ hút thuốc mãi, khói thuốc sắp che kín gương mặt ông rồi, biểu cảm của ông cực kì méo mó, như thể là đang đau đớn không thôi mà cũng như đang đón nhận sự cứu rỗi đến với mình.

"Cha không muốn đi ạ?"

"Con không hiểu đâu." Giọng cha xa xăm như đến từ một thế giới khác, "Dù sao thì, cha chắc chắn sẽ không bỏ cuôc, một ngày... một ngày nào đó, cha..."

Vậy là cả nhà chúng tôi chuyển đến thành phố, sau đó cha bị phá sản, từ hôm ấy cha tôi cứ như kẻ mất hồn. Mỗi lần say cha lại ngồi trên sofa, nhìn chằm chặp vào tấm bản đồ dán trên tường.

Đó là bản đồ chi tiết của ngọn núi nơi chúng tôi từng sống. Mỗi lần nhìn nó, trong mắt cha lại lấp lóe một ngọn lửa mờ ảo nhưng điên cuồng.

Tôi kéo xuống xem hồ sơ của cha, thông tin có giá trị trong đó cũng không nhiều, cho đến khi tôi thấy một câu: "Sau khi Cung Hải Sinh vứt bỏ thân phận nhà nghiên cứu cấp cao của công ty công nghệ sinh học thế hệ mới, ông đã nằm vùng và tiếp tục hoạt động ở núi Tây Tạng với danh nghĩa cá nhân..."

Công ty công nghệ sinh học thế hệ mới? Tôi lấy danh thiếp của Cố Quân ra, cẩn thận so sánh, tên công ty giống hệt nhau.

Và... núi Tây Tạng?

Hồi còn nhỏ, ngọn núi nơi chúng tôi sinh sống là núi Tây Tạng sao, cùng tên với anh trai?

Tôi ngơ ngác đứng ở đầu đường, mơ màng nắm lấy những sợi tóc rối bời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.