Ngụy lai chưa bao giờ nâng một người nặng như Sơ Ân bởi vậy mà đổ một thân mồ hôi, ấy thế mà đêm đó lại hạ sốt.
Sơ Ân đắc ý dạt dào: "Hừ, anh lại còn không muốn nâng tui, nếu như nâng 200 cái có khi ngay cả ho cũng khỏi."
Ngụy Lai liếc một ánh mắt cực xem thường: "...Cậu có cần mặt mũi không đó?"
Sơ Ân bẹp một cái dán mặt lên mặt Ngụy Lai, cọ cọ, "Không cần, tui tặng cho anh."
Ngụy Lai ho khan đẩy khuôn mặt đầy tính công kích của Sơ Ân ra nói: "...Ông đây đẹp nghiêng nước đổ thành cần gì mặt cậu, tránh ra!"
Sơ Ân: "Hự hự!"
Sơ Ân siêu sợ việc không để ý một cái là Ngụy Lai sẽ ngỏm nên chụp xong ảnh bìa tạp chí lập tức ngựa không ngừng vó xách Ngụy Lai về Thành Đô, xác nhận thận của hắn vẫn hoạt động tốt rồi còn ấn hắn ở nhà làm đủ các loại dưỡng sinh.
11 giờ tối không được đi ra ngoài lẳng lơ, nhất định phải ngủ.
Ăn ít lẩu và cơm hộp đổi lại ăn nhiều rau dưa trái cây.
Ít chơi mạt chược ngược lại cùng cậu luyện tập cơ bắp, ăn yến mạch.
Cứ như vậy qua ba ngày, nhóc tì Ngụy Lai đẹp nghiêng nước nghiêng thành quả thực là muốn điêngg.
(chỗ nhóc tì, gốc là 浪娃 lãng oa, Vì là phương ngữ Tứ Xuyên nên nó là một đứa trẻ bồn chồn, thích chạy nhảy và không thể giữ yên lặng.)
Ngụy Lai vắt vẻo thò đầu vào cửa phòng làm việc của Sơ Ân: "Vật nhỏ, ra ngoài đi dạo phố được hơm?"
Sơ Ân đeo tai nghe vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0-x-0-0-5/650232/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.