Chương trước
Chương sau
Sơ Ân có một nỗi sợ khắc sâu vào cốt tủy với tử vong.
Cậu lớn lên ở cô nhi viện, công cụ phòng cháy của tòa cô nhi viện kia cũng không hoàn thiện khiến cho một mồi lửa lớn thiêu chết mấy đứa nhỏ, sau trận tử vong thảm thiết này thì cô nhi viện đóng cửa, Sơ Ân cũng bắt đầu lưu lạc từ đây.
Khoảng thời gian sau khi được nhà Trần Mai Hàm nhận nuôi là lúc hạnh phúc nhất cuộc đời cậu, cho đến khi mẹ nuôi bị ung thư cổ tử cung vì phát hiện quá muộn nên chỉ có thể trị liệu bằng hóa chất.
Vào những ngày tháng cuối cùng, một đứa nhỏ thích khóc như vậy lại không hề rơi một giọt nước mắt trước mặt mẹ nuôi, cậu ôm chăn nhỏ, mỗi đêm đều ngủ dưới đất cạnh giường mẹ nuôi, cậu vô cùng hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện nhưng dường như vận mệnh của cậu đã định phải bất hạnh, kỳ tích mà báo chí vẫn đưa tin không hề xuất hiện, cậu trơ mắt nhìn mẹ nuôi héo mòn từng chút một, bất lực bị tử vong ăn mòn như tằm ăn rỗi rồi biến thành một tấm bia mộ lạnh băng.
Cậu quá sợ bởi vậy mà đã mơ thấy ác mộng rất nhiều năm.
Người đầu tiên lúc cậu mơ ác mộng nhẹ vỗ lưng cậu, xoa xoa gáy cậu đã không còn nữa.
Hiện tại, Ngụy Lai cũng sắp không còn.
"Tôi... Tôi lấy thận của tôi cho anh..." nước mắt Sơ Ân chảy đầy mặt, tay nắm chặt bàn tay Ngụy Lai như muốn truyền cho hắn chút sức mạnh, "Nếu như không tương xứng... Thì chúng ta lại nghĩ cách khác... Anh đừng bỏ cuộc."
Ngụy Lai nghĩ: "Xong rồi, xong cmnr."
Ngụy Lai hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Tôi nói cho cậu một chuyện, sau khi cậu biết rồi thì không được đánh vào mũi người ta đâu nhé."
Sơ Ân khóc lóc lắc đầu.
Ngụy Lai nhanh chóng nói: "Vừa nãy là tôi gạt cậu. Tôi không biết cậu sẽ kích động như vậy. Tháng trước tôi vừa mới đi kiểm tra sức khỏe, nhìn vào số liệu kia thì đại khái còn có thể được chọn là một trong mười người sống thọ nhất Thành Đô."
Sơ Ân khụt khịt: "...... Thật...... Ô......"
Ngụy Lai giơ hai nón tay lên thề với trời: "Nếu như lừa cậu thì cả đời này tôi sẽ làm gậy mát xa cho phú nam! Chính là cái loại mà một đêm bảy lần ấy!"
Lời thề này đối với Ngụy Lai còn nghiêm trọng hơn cả ngũ lôi oanh đỉnh, tâm tình Sơ Ân cũng hơi hòa hoãn một chút nhưng vẫn khóc nhiều đến nỗi đại não thiếu oxy, chỉ dựa vào bản năng xuống giường rót cho mình một chén nước rồi thút tha thút thít uống mấy ngụm.
Ngụy Lai: "Sơ Ân, cậu nói gì đi, cậu như vậy làm tôi sợ..."
Sơ Ân lau lau nước mắt, pha thuốc cảm cho Ngụy Lai rồi lại sửa sang đống thuốc viên bỏ vào cái chai nhỏ đưa cho Ngụy Lai, hít hít mũi nói: "Bác sĩ nói, anh tỉnh rồi thì, uống, uống thuốc."
Ngụy Lai thật cẩn thận nhận thuốc nói: "Cậu không giận?"
Sơ Ân trải qua một trận sợ bóng sợ gió một hồi cũng tự khiến mình ngơ ngác. "Tôi... Tôi không biết."
"Vậy cậu, đừng khóc nữa được không."
Sơ Ân cũng không muốn khóc nhưng lần này khóc quá dữ nên không phanh nổi, nước mắt như vòi nước bị hư van làm nước bên trong cứ thế rỉ ra tích táp, ghét muốn chết!
Ngụy Lai thấy Sơ Ân rưng rưng trừng mắt liếc mình một cái rồi chợt đứng lên đi vào wc, cách cửa thủy tinh mờ của khách sạn nghe thấy tiếng nước ào ào.
Ngụy Lai bỏ thuốc vào miệng uống một ngụm cho hết rồi đứng dậy chuẩn bị đi xem Sơ Ân.
Hai chân còn chưa kịp chạm vào dép lê cửa Wc đã mở ra, Sơ Ân đơn giản thô bạo tẩy trang, bọt nước theo đường cong rõ ràng trên mặt trượt xuống mang theo một loại mỹ cảm kỳ dị đâm vào tầm nhìn Ngụy Lai.
Sơ Ân là người đầu tiên khiến Ngụy Lai cảm thấy có thể dùng từ đẹp để hình dung một người đàn ông. Thuần khiết, cứng cỏi lại vô cùng mong manh, trong nháy mắt kia Ngụy Lai đột nhiên hiểu ra tại sao loại người như Trần Mai Hàm lại nhất định không buông bỏ được Sơ Ân, còn mang theo tàn nhẫn muốn chiếm hữu vẻ đẹp của cậu ấy.
Ngụy Lai khụ một tiếng, nói: "Tôi cũng đi rửa mặt, đến giờ beauty sleep rồi."
Đột nhiên Sơ Ân lao tới, hai người cùng nhau ngã vào khăn trải giường trắng tinh của khách sạn.
Ngụy Lai lạp tức nhớ về chuyện bi thảm bị Sơ Ấn đánh một quyền hôm đầu tiên đi thuê phòng: "Đù mé, cậu đừng có đánh vào mũi! Hả...?"
Sơ Ân ghé lên người Ngụy Lai, dán mặt mình vào mặt Ngụy Lai.
Lạnh lạnh mang theo bọt nước, còn cọ cọ khiến cho chân râu lún phún mới mọc ra đâm vào người ngưa ngứa, giống như chòm râu nhỏ của mèo con.
Ngụy Lai: "......"
Sơ Ân rầu rĩ nói: "Anh gạt tui."
Ngụy Lai sờ sờ lưng cậu nói: "Xin lỗi mà, ai biết được cậu lại không chịu nổi chọc ghẹo như vậy. Cậu ngủ đi, tôi ở bên cậu."
Sơ Ân cọ cọ, cả người to oạch chen vào lòng ngực Ngụy Lai: "Nâng cao cao."
Ngụy Lai: "?". ?ìm đọc thêm tại ++ ?R U??RUYỆN﹒?N ++
Sơ Ân nói: "Muốn nâng một trăm cái."
Ngụy Lai: "???"
Người đại diện hát ca khúc nông nô trở mình ca múa mới được năm phút ngắn ngủi đã kết thúc, không thể không dốc hết tâm huyết dỗ dành đại minh tinh nhà mình, hắn nhìn nhau với Sơ Ân một lát rồi vươn tay ôm lấy cái người to bằng mười con mèo cam vào lòng gian nan nâng đùi, làm như dỗ dành trẻ nhỏ mà nâng tới nâng lui."
Sơ Ân dán vào người Ngụy Lai, vẫn thỉnh thoảng khụt khịt vài cái nhưng hiển nhiên là lại có tinh lực tác oai tác quái rồi.
"Làm chậm một chút, nâng chân lên, lắc nữa cơ."
Ngụy Lai tức đến hói đầu: "Cậu đang ngồi xe lắc chắc?! đủ 100 cái rồi! Tôi mệt quá."
Sơ Ân hung dữ cọ mặt Ngụy Lai, "Vẫn còn 32 cái nữa, anh lại gạt tôi!"
Ngụy Lai lau mồ hôi nghĩ thầm: đây cũng không hẳn là gạt đâu, bởi vì tôi chỉ là một con gà rừng yếu ớt mà thôi, đáng lẽ tôi phải ở trong lồng gà chứ không phải ở đây nâng chân đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Chọc
Yan nói:
Cứ bị thấy bé Ân đáng yêu ý. Huhuhu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.