Chương trước
Chương sau
Vào lúc xảy ra truyện khẩn cấp phải nói chuyện với Kiền Thiên Ý quả thực không khác vạn kiếm xuyên tâm, Ngụy Lai cảm thấy mình còn nói thêm vài câu nữa với Kiền Thiên Ý thì có lẽ hắn sẽ phải tráng niên đầu trọc bèn không hỏi nhiều nữa cùng Long Đông Cường dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trung tâm thành phố.

Kiền Thiên Ý ngồi dưới đất, chán nản vẫy tay: "Hi-------"

Dọc đường đi trong đầu Ngụy Lai đều đang chạy qua chạy lại toàn chuyện không tốt, không phải là Sơ Ân bị xe đâm thì là Sơ Ân bị bắt cóc, hắn nhìn một đám người tổ chương trình mặt mày xấu hổ phát ra lời lẽ chất vấn từ nội tâm tú bà ác độc: Cục cưng mít ướt nhà tôi đâu? Buổi sáng tôi giao cho mấy người một cái túi khóc to như vậy đâu rồi? Mấy người còn không đi tìm ở chỗ này chờ tôi làm gì? Chờ ăn rắm à?

Ngụy Lai mắt trợn trắng, miễn cưỡng hỏi: "Chạy mất ở chỗ nào?!"

May là ở bên cạnh Kiền Thiên Ý còn có một Diêu Triêu Vụ mồm miệng rõ ràng tốc độ bình thường Ngụy Lai mới có thể hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối.

Quả thực không có gì để nói, Sơ Ân bị Ngụy Lai làm tức đến mụ đầu cho rằng người kia trộm di động của mình, một đường đuổi theo không bỏ, gà bay chó nhảy một hồi thậm chí còn vượt qua một bức tường bỏ xa những người khác, không có điện thoại cũng không biết hỏi đường, cứ như một giọt chất lỏng chảy vào biển người mênh mông.

Kiền Thiên Ý cảm khái nói: "Xem — ra— cục— cưng— nhà— anh— có— vẻ— không— thông— minh — lắm — nhở."

Ngụy Lai kiên quyết bênh vực người mình nói: "Cậu ấy thông minh!"

Kiền Thiên Ý lấy tốc độ chậm 0.5 lần mỉm cười.

Ngụy Lai: "......"

Long Đông Cường sợ Ngụy Lai phát cáu đấm vào mỏ Kiền Thiên Ý bèn nói sang chuyện khác: "Chúng ta đến lãnh sự quán Trung Quốc hỏi một chút đi?"

Một đạo diễn nói: "Cục Cảnh Sát ở đâu? Có vấn đề tìm cảnh sát!"

Trong lòng Ngụy Lai biết Sơ Ân sẽ không chủ động đến hai chỗ này, khả năng lưu lạc đầu đường là khá lớn, nghĩ nghĩ lấy điện thoại ra vào tài khoản 8 triệu fans của Sơ Ân,



——— [ Thông báo tìm người ] Mọi người đoán xem tôi đang ở góc nào của Syney nè? Mau tới tìm tôi!

——Hình ảnh đi kèm: Nhận xét dựa trên hình ảnh.

Ngụy Lai đăng weibo xong không nói gì nữa chỉ cúi đầu nhìn bản đồ trên điện thoại, âm thầm phỏng đoán dựa theo tuyến đường của Sơ Ân thì hiện tại cậu có thể ở đâu.

Sơ Ân sợ người nên nhất định là nơi không có quá nhiều người.

Chạy lâu như vậy hẳn là đói bụng rồi, phải có đồ ăn đồ uống.

"Trước tiên chúng ta cứ tìm cậu ấy đã, nếu như một giờ sau còn không tìm thấy thì sẽ đi lãnh sự quán và cục cảnh sát phản ánh tính hình, được chứ?"

Trong lòng Ngụy Lai rất sốt ruột nhưng hắn không giống Sơ Ân, cho dù trong lòng đang điên cuồng mắng chửi thì trên mặt vẫn có thể tương đối khống chế cảm xúc của mình, hắn căn cứ vào bản đồ chia ra các tổ, mỗi tổ ứng với một lộ trình tìm kiếm, còn tạo một nhóm wechat để tiện cập nhật tình hình.

Ngụy Lai và Diêu Triêu Vụ một tổ, hắn phân phó xong đeo kính râm lên vội vàng xuất phát.

Lúc đó trời đã về chiều, gió cuốn mưa phùn xối lên cả người hắn để lại từng vệt chỉ bạc trên kính râm của Ngụy Lai. Dòng người trên phố mua sắm vẫn chẳng hề giảm sút, ô che mưa nối tiếp nhau mở ra trên phố, nếu như từ trên cao nhìn xuống ô che mưa bung xòe di chuyển trên đường phố tựa như từng cây nấm nhỏ đủ loại màu sắc, lại giống như làn váy xinh đẹp của thiếu nữ nơi vũ hội.

Cảnh đẹp như vậy dưới màn mưa nhưng Ngụy Lai lại không cảm nổi lãng mạn chỉ cảm thấy ô che mưa chắn tầm mắt hắn.

Ngụy Lai vừa đi vừa lấy một tấm poster trong áo ra rũ phạch một cái, đó là tấm poster chụp lần hắn bị ốm nặng đi Bắc Kinh chụp với Sơ Ân.

Sơ Ân mặc một chiếc áo len rộng thùng thình màu đen, mèo Ragdoll màu trắng nghiêng đầu cắn lên cổ tay áo cậu hơi kéo ra ngoài một chút làm cổ áo hơi lệch trên vai lộ ra một chút bả vai cùng xương quai xanh sắc nét, cả người lẫn mèo dều vô cùng xinh đẹp.

Ngụy Lai như một fan não tàn theo đuổi thần tượng, giơ poster lên cao không ngừng dùng tiếng anh hét lớn: "Have you ever seen this man?!" ( Bạn có từng gặp người này không?"

Lời này dẫn đến tiếng nghị luận sôi nổi cùng với hàng loạt ánh mắt nhìn qua.

Diêu Triêu Vụ: "..."

Diêu Triêu Vụ cảm thấy đau lòng, trước đây lúc Ngụy Lai ra khỏi nhà cũng luôn mang theo một cái balo căng phồng bên trong đều để đồ của gã, đồ trang điểm, đồ ngụy trang, đồ ăn đồ uống, poster của gã hoặc là chữ ký để phòng ngừa trường hợp vô tình gặp fans còn phải ký lên người người ta.

Bây giờ Ngụy Lai ra ngoài cũng sẽ đeo thêm balo nhưng đồ vật bên trong đã hoàn toàn là của người khác.

Diêu Triêu Vụ cầm ô cho Ngụy Lai, ngữ khí kìm nén nói: "Ngụy, tôi cho rằng cậu kết thúc hợp đồng với tôi là thật sự mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi. Chỉ là, cậu lại làm người đại diện cho Sơ Ân."

Ngụy Lai: "......"

Diêu Triêu Vụ lại nói: "...... Là tôi làm sai chuyện gì sao?"

Ngụy Lai trầm mặc một lát, nói: "Không có. Cậu đừng nghĩ nhiều." Cậu chỉ đúng lúc vừa không thích tôi vừa muốn kết hôn mà thôi.

Diêu Triêu Vụ hít sâu một hơi, gian nan nói: "Tôi rất đau lòng, tôi cảm thấy...bị một người rất quan trọng phản bội."

Ngụy Lai: "...... Đổi người đại diện là chuyện rất bình thường."



Diêu Triêu Vụ nói: "Nhưng mà cậu không giống người khác. Trước đây cậu từng nói sẽ làm người đại diện cho tôi đến khi tôi lui giới mới thôi. Cậu nói cậu mệt, tôi biết mấy năm nay cậu vất vả muốn đổi nghề cũng là đương nhiên nhưng tôi không hiểu vậy mà cậu lại làm người đại diện của Sơ Ân, dẫn dắt cậu ta chẳng lẽ nhẹ nhàng hơn tôi? Tôi cho rằng mình có thể thoải mái chấp nhận việc cậu rời đi nhưng tôi phát hiện rằng không thể. Vì sao lại là Sơ Ân? Cậu ký hợp đồng mấy năm với cậu ta?"

Ngụy Lai không cảm thấy hiện tại là lúc tham khảo vấn đề này, mấy vấn đề liên tiếp của Diêu Triêu Vụ làm nhiễu loạn lòng hắn, bèn trấn an: "Tôi thật sự muốn nghỉ ngơi, tôi với Sơ Ân không ký hợp đồng."

Diêu Triêu Vụ: "...... Thật vậy chăng?"

Ngụy Lai: "Thật sự. Tìm Sơ Ân quan trọng, lần sau có rảnh lại nói."

Diêu Triêu Vụ dừng một chút, thử nói: "Vậy... Cậu có thể trở lại bên cạnh tôi không?"

Ngụy Lai: "......"

Bước chân Ngụy Lai dừng một chút không biết phải trả lời thế nào đành làm bộ làm tịch lấy di động đang điên cuồng rung xem thông báo. Click mở weibo, bình luận top một chính là "A a a a a a a, tôi đang ở Nice to meet you uống cà phê đây a a a a a, awsl (a tui chớt mất)!!!"

Ảnh đi kèm là hình Sơ Ân đang ôm đàn ghi ta hát.

Áo cậu đang mặc là một chiếc sơ mi vải chiffon màu trắng, điểm đặc biệt duy nhất chính là phía trên túi nhỏ nơi gần trái tim có một con mèo chiêu tài màu cam be bé đang ló đầu ra, con mèo này là sáng nay Sơ Ân quấn lấy Ngụy Lai đòi hắn lấy bút màu nước vẽ lên cho cậu.

Cái áo này chỉ có một cũng là lần đầu mặc bởi vậy chính là ngày Sơ Ân đi lạc.

Ngụy Lai phóng to ảnh lên thấy phía sau Sơ Ân là một tiệm cà phê trông tuổi đời có vẻ lâu rồi, Ngụy Lai vào mục tìm kiếm trên bản đồ tìm, phía trên thể hiện hắn cách Sơ Ân chỉ hơn 500m nữa.

Lòng Ngụy Lai rung lên, ưỡn ngực ngẩng đầu bước về phía trước gần như là muốn chạy đi, nếu mà hắn có cánh phỏng chừng là cũng muốn bay qua rồi, "Đi thôi, ở phía trước, quả nhiên sức mạnh của fans là vô tận.

Diêu Triêu Vụ: "......"

Càng tới gần chỗ Sơ Ân thì tiếng nhạc càng rõ ràng.

Mọi người cầm ô, lấy tiệm cà phê làm tâm tụ lại một chỗ.

Sơ Ân ôm đàn ghi-ta nhìn như giá áo trời sinh đứng trên bồn hoa trước cửa tiệm cà phê. Cậu đứng dưới màn mưa mông lung sau lưng là một cây phượng tím lớn, cành khô đan xen thành vương miện trông như một đám mây màu xanh, gió nhẹ phất qua làm từng cánh hoa theo gió rớt xuống mặt đất, vương lên tóc cậu, đậu trên áo sơ mi màu trắng.

Dưới chân Sơ Ân còn để một tấm biển, "I'm lost. Sing for money." ( tôi bị lạc, bán nghệ kiếm tiền) Bên cạnh tấm biển toàn là tiền Úc sáng lấp lánh nằm giữa những cánh hóa.

Sơ Ân bán nghệ rất nhẹ nhàng vui vẻ. Mũi chân nhẹ điểm dẫm lên cánh hoa màu xanh, đầu ngón tay lướt qua phím đàn hát lên câu hát Ngụy Lai chưa từng được nghe.

Làn điệu du dương lúc cao lúc thấp, âm vực rất rộng tựa như vào một ngày mưa, mọi người bưng ly cà phê ấm áp cách tấm kính nghe tiếng mưa rơi đầy ngoài phố, lười nhác vươn vai lăn một vòng trên giường vỗ vỗ lên bụng nhỏ.

Đúng rồi, vỗ vỗ bụng nhỏ.

Ngụy Lai đột nhiên nhớ ra tiết tấu Sơ Ân gảy đàn lộ ra cảm giác thỏa mãn vui vẻ rất giống tiết tấu Sơ Ân nằm trên giường cong chân vỗ vỗ bụng nhỏ ngày hôm qua.

Đây là ca khúc Sơ Ân sáng tác ngẫu hứng nên hắn mới chưa từng được nghe.

Ngụy Lai cách Sơ Ân một màn mưa bụi dịu dàng cùng tầng tầng lớp lớp ô che mưa như lá sen, Ngụy Lai muốn chen vào bên trong lại bị người ta đẩy ra vội nói: "He is mine, he is mine, please let me get in." ( Cậu ấy là của tôi, cậu ấy là của tôi, hãy để tôi vào)



Ngụy Lai không chen nổi. Một mặt là vì thật sự quá đông người, mặt khác những người đó đều là fans của Sơ Ân vì bài đăng weibo Ngụy Lai đăng mà lập tức đến đây, tuy không quá đông nhưng không khí các cô tạo nên lại vô cùng bùng cháy, luôn miệng hét không ngừng, He is mine đã là biểu đạt vô cùng hàm xúc rồi, các loại xưng hô thân mật bay đầy trời, gì mà cục cưng bé bỏng mẹ yêu em, gì mà chồng ơi anh nhìn em một cái đi mà...

Dù sao thì Ngụy Lai cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng không khô khan miệng không độc địa nữa, "tìm được người rồi. Khiến mọi người thêm phiền toái, sau khi quay xong tôi mời mọi người ăn cơm đền tội."

Ngụy Lai nhón chân giơ điện thoại quay video cho Sơ Ân.

Sơ Ân trên sân khấu quả thực chẳng giống Sơ Ân mắc hội chứng chướng ngại giao tiếp xã hội kèm việc không thể gánh vác nổi sinh hoạt bản thân tẹo nào. Lúc cậu đứng trên sân khấu chính là ngôi sao sáng nhất, hoàn toàn thả lỏng, bất kể ca khúc phong cách gì cậu cũng đều có thể khống chế, hơn nữa còn cuốn hút giống như giáo đầu tà giáo, mặc dù không hề tương tác nhưng bầu không khí buổi biểu diễn vẫn tốt vô cùng.

Trước đây Ngụy Lai rất tò mò loại người siêu cấp ghét bỏ nhân loại như Sơ Ân sẽ làm thế nào để không luống cuống, phong cách còn tự nhiên như vậy, hẳn là phải trải qua quá trình khắc phục rất gian nan. Thế nhưng cẩn thận tìm hiểu lại phát hiện Sơ Ân trời sinh đã thích hợp đứng dưới đèn flash, lúc cậu hát trong mắt cậu chỉ có lời ca, lúc cậu diễn trong mắt cậu cũng chỉ dư lại nhân vật mình muốn diễn. Đừng nói luống cuống, trong đầu cậu ngay cả khái niệm luống cuống là gì cũng không có.

Trong video, Sơ Ân đang hát đoạn nhạc cuối cùng, giọng hát thật cao ngón tay miết qua dây đàn ghi ta rồi đột nhiên nhảy khỏi bồn hoa. Ngụy Lai cảm thấy kỳ lạ, dù sao thì trước nay Sơ Ân không tương tác với người xem bao giờ, không đợi Sơ Ân bước thêm vài bước tim Ngụy Lai đột nhiên đập nhanh lên.

Ngày đó mưa phùn bay lất phất, đầu ngón tay lướt qua đàn ghi ta, Sơ Ân như con thuyền nhỏ lướt qua biển người, đẩy tán ô che mưa cao vút như lá sen ra, âm thanh hỗn loạn của đám người dần đi xa, thật kỳ lạ, không ai cản trở ngược lại tự động tách ra một con đường, tựa như Moses tách ra Hồng Hải. Sơ Ân dẫm lên thảm hoa màu xanh lam, bước chân không nhanh không chậm cho dù đang ở đầu đường lại đẹp đẽ như trên sàn catwalk.

Cậu càng ngày càng gần, đôi mắt trong suốt sáng ngời như đá mắt mèo xuyên qua camera nhìn chăm chú vào Ngụy Lai.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, màn hình điện thoại Ngụy Lai tối sầm bởi vì Sơ Ân nhào lên.

"Hưm!" Sơ Ân cọ cọ mặt vào vai Ngụy Lai, "Tui kiếm được siêu nhiều tiền."

Rất nhiều năm về sau, Ngụy Lai vẫn có thể nhớ rõ bầu trời màu xanh nhạt nơi Australia, hạt mưa rơi xuống khỏi tán ô che mưa đang rung động, tấm biển cổ kính của tiệm cà phê "Nice to meet you" cùng với mùi hương hoa phượng tím vấn vương trên người Sơ Ân năm ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.