Chương trước
Chương sau
"Cậu nói gì cơ? Cậu và Cận Hoành...hai người sắp đính hôn?!"

Mộc Nghiên kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn Ngải Mễ, suýt chút nữa không nhịn được mà phun luôn ngụm trà trong miệng, may mà cô kịp nuốt xuống họng.

Ngải Mễ với khuôn mặt ửng hồng, e thẹn gật đầu, như sợ rằng Mộc Nghiên không tin, bổ sung thêm một câu:

"Thật ra tôi với anh ấy đã quen nhau từ rất lâu rồi, gần đây thôi chúng tôi mới nhận ra nhau, sau đó...ừm...chúng tôi hẹn hò..."

Mộc Nghiên bóp trán, trong lòng không khỏi cảm thán cô bạn Ngải Mễ này quá nhanh rồi, tính theo thời gian kia chắc hai người họ cũng chỉ gặp lại nhau một tháng là cùng.

Vậy mà chớp mắt một cái đã tính đến chuyện đính hôn. Trời ơi, quá nhanh luôn rồi đó! Cô không thể tiếp thu được với tốc độ thần kì này.

Kể ra cũng gần nửa năm Mộc Nghiên xuyên đến nơi này rồi, dù kế hoạch công lược nam phản diện của cô miễn cưỡng nói là đã hoàn thành, nhưng mà cô và Phó Cần Dật cũng chưa nghĩ đến chuyện đính hôn.

Còn Ngải Mễ và Cận Hoành, mới gặp lại nhau có một tháng, vậy mà họ đã sắp đính hôn. Ổi cuộc sống này, có quá nhiều điều bất ngờ, nhất thời không kịp thích nghi. (1)

"Mễ Mễ à, cậu phải suy nghĩ kĩ trước khi quyết định. Cậu với anh ta có thật sự yêu nhau không? Hai người như vậy hình như quá nhanh rồi..."

Mộc Nghiên hít một hơi thật sâu, bắt đầu giảng dạy kiến thức mà cô đã tích lũy được bấy lâu nay sau khi bị tra nam phản bội.

Cô cũng chỉ là muốn tốt cho Ngải Mễ mà thôi, mặc dù Cận Hoành là bạn tốt của Phó Cẩn Dật, cũng là một người đàn ông tốt nhưng không có nghĩa là hoàn hảo về mọi mặt.

Trong nguyên tác, Cận Hoành là nam phụ si tình với nữ chính Bạch Cửu Giai, không màng thủ đoạn mà cắt đứt tình nghĩa bạn bè với Phó Cần Dật. Người như vậy Mộc Nghiên có chút không an tâm.

Nói về thực tại, Cận Hoành không hề để ý đến Bạch Cửu Giai, cũng không có đem lòng yêu cô ta nhưng tương lai chúng ta không thể nắm bắt được.

Lỡ như hiện tại Cận Hoành thâm tình với Ngải Mễ, sau đó lại phải lòng một cô gái khác trong tương lai thì sao?

Chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên cô nhất định phải khuyên cô bạn Ngải Mễ suy nghĩ kĩ càng.

Hơn nữa, cô nhớ không nhầm bên cạnh Cận Hoành còn có nhỏ trà xanh hay bám đuôi Hàn Mộc Mộc, cô ta cũng

chang phai dang vua.

"Nghiên Nghiên, cậu yên tâm, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi." Ngải Mễ cười hì hì, chắc nịch đáp.

Mộc Nghiên chỉ biết bất lực thở dài, "Cậu đó, tôi thua cậu rồi đấy!



"Cậu yên tâm, Ngải Mễ này sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu. Nếu như A Hoành dám phản bội tôi, tôi sẽ thiền anh ấy!"

Ngải Mễ híp mắt, quyết tâm đưa ra lời đảm bảo. Mộc Nghiên mỉm cười đáp lại, cô suýt chút nữa thì quên mất, cô bạn Ngải Mễ này cũng không phải dạng vừa.

Tương lai sau này của Cận Hoành có lẽ sẽ biến thành thê nô

Cứ thế hai cô bạn hổ báo cùng nhau ngồi tám chuyện hết nửa ngày trời, sau đó mới chịu trở về nhà.

Lúc này, tại một hội sở tư nhân, trên lầu hai tòa nhà, Phó Cẩn Dật đang trong tư thế uy nghiêm chĩa khẩu súng ngắn vào tấm bia phía trước.

Ánh mắt hắn không một tia do dự, lạnh lẽo đến thấu xương, ngón tay thon dài dứt khoát bóp cò.

"Đoàng...đoàng..đoàng!", âm thanh tiếng súng liên tiếp vang lên, vọng khắp khu vực tập bắn súng.

Những viên đạn bắn ra găm liên tiếp trúng hồng tâm, khóe môi Phó Cẩn Dật khế cong lên, hài lòng buông khẩu súng trên tay xuống mặt bàn.

Phía sau Phó Cẩn Dật truyền đến tiếng vỗ tay cùng lời tán thưởng, "Dật, tài năng sử dụng súng của cậu quá đinh!"

"Hừ! Bớt nịnh bợ đi, đến lượt cậu rồi! Cố lên, nếu không...chiếc SSC Tuatara là của tôi đấy!" Hắn nhếch mép, khiêu khích nói.

Cận Hoành "Xì" một tiếng, đeo kính cùng găng tay vào, sau đó cầm khẩu súng lên, hất cằm nhìn Phó Cần Dật, tự tin đáp:

"Sẽ không! Nhất định tôi sẽ thẳng cậu!"

Phó Cần Dật không đáp lại, chỉ cười khẩy, sau đó đi về phía sofa ngồi xuống, cẩm lấy ly rượu vang lên nhấp một ngụm. Phía đối diện hắn là Tần Nghị Phàm, anh vừa vân vê ly rượu trên tay, vừa suy tư, lâu lâu còn nhíu chặt mày khó chịu.

"Phàm, bộ gần đây cậu bị thua lỗ vụ làm ăn nào à? Sắc mặt khó coi thế!" Phó Cẩn Dật đặt ly rượu vang xuống bàn, nhẹ liếc cậu bạn đối diện.

Tần Nghị Phàm buồn bực thở dài, nội tâm trở nên rối loạn, chán nản buông ly rượu trên tay xuống, ngả lưng về phía sau ghế.

'Làm ăn rất tốt. Chỉ là gặp chút vấn đề cá nhân..." Anh khẽ nhắm mắt, đáp lại hắn.

Phó Cẩn Dật nghi hoặc nhìn chăm chẳm Tần Nghị Phàm, trong lòng ngờ ngợ ra vấn đề, từ trước đến nay hẳn chưa từng thấy cậu bạn này của mình phải đau đầu về bất cứ thứ gì.

Hôm nay được chiêm ngưỡng, quả là rất hiếm, hắn đoán chắc chắn có liên quan đến phụ nữ.



"Bị phụ nữ bỏ rơi à?" Hắn nghĩ ngợi một chút, sau đó thẳng thắn nói.

Tần Nghị Phàm mở mắt, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên khó coi hơn, đôi mắt thoáng bi thương, hai tay đưa lên bóp bóp trán.

"Cậu nói xem, vị đắng trong tình yêu là gì chứ? Tôi thật sự rất khó chịu..." Anh mệt mỏi nhìn hắn, giọng điệu có chút đau lòng vang lên.

Phó Cần Dật suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, đúng là gieo gió gặt bão, trước đây Tần Nghị Phàm rất đào hoa. Bây giờ vô duyên vô cớ lại bị tình yêu làm đau khổ, thật là rất đáng đời cậu ta, hắn có chút hả dạ khi thấy bạn tốt gặp nạn.

"Con mẹ nó, Tần Nghị Phàm, cậu cũng biết thất tình ư?!"

Phó Cẩn Dật định mở miệng lên tiếng thì bị Cận Hoành từ đâu xông tới cướp lời, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng đặc sắc, Cận Hoành giống như vừa mới nghe một chuyện kinh thiên động địa.

Tần Nghị Phàm lườm nguýt Cận Hoành một cái, bực bội đáp: "Tôi cũng là con người, có phải khúc gỗ đâu! Cậu có nhất thiết phải kinh ngạc như thế không?"

Cận Hoành không quan tâm đến hình tượng mà ôm bụng cười phá lên, vừa cười vừa chế giễu Tần Nghị Phàm:

"Haha...tôi nói này, thật sự chuyện này rất buồn cười đó! Một kẻ đào hoa như cậu mà cũng có ngày bị phụ nữ làm

dau dau, haha, buon cudi chet mat!"

"Cận, Hoành! Cậu muốn chết hả?!" Tần Nghị Phàm giận tím mặt, gẵn giọng nói.

Thấy cậu bạn nào đó nổi giận, Cận Hoành vội vã ngậm miệng lại, xua xua tay tỏ ý không trêu chọc nữa, còn bản thân vẫn nhịn cười đến đỏ cả mặt.

"Được rồi, tôi không cười nữa. Mà...cô gái nào khiến cậu phải phiền muộn thế? Tôi rất tò mò nha."

"Hừ! Cậu hỏi làm gì? Biết rồi có giúp được tôi không?" Tần Nghị Phàm lại liếc xéo Cận Hoành một cái, trong lòng càng khó chịu hơn.

Cận Hoành bĩu môi, "'Chẹp, cậu đúng là khúc gỗ! Con gái là phải dỗ dành, cậu hiểu không?"

"Dỗ dành cái đầu cậu ấy!"

Tần Nghị Phàm bực bội không tiếc lời mắng chửi Cận Hoành, nhìn cái điệu bộ đưa ra rời khuyên của cậu ta, anh càng muốn đánh người hơn đấy!

Cậu ta kia là đang cười trên nỗi đau của người khác, còn có, cậu ta làm như Tần Nghị Phàm anh không biết cậu ta sắp đính hôn ấy.

Thật con mẹ nó, tức chết anh mất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.