Chương trước
Chương sau
Giờ tan tầm, Bạc Tư Yến mệt mỏi bước từng bước ra khỏi công ty, hai mắt lờ đờ, khuôn mặt phờ phạc không còn sức sống

Dáng vẻ của Bạc Tư Yến bây giờ hết thảy đều do Bạch Cửu Giai mà ra, vì chuyện hot search của cô ta mà mấy ngày nay anh phải chạy đông, chạy tây để giải quyết.

Nhưng cũng chẳng khá là bao, bởi lẽ những chứng cứ kia đều có liên quan đến pháp luật, hơn nữa cũng chẳng phải là ngụy tạo.

Thoạt đầu khi nhìn thấy những bức ảnh cùng hàng loạt tư liệu đen về Bạch Cửu Giai, Bạc Tư Yến không hề tin là sự thật. Nhưng khi anh cho người điều tra lại phát hiện ra tất cả đều là sự thật.

Lúc đó tinh thần Bạc Tư Yến gần như sụp đồ, người con gái mà anh yêu, anh tin tưởng bấy lâu nay hóa ra lại có một bộ mặt khó coi như vậy.

(3)

Những mặt tốt mà Bạc Tư Yến nhìn thấy mấy năm nay hóa ra chỉ là giả, sự thật này khiến anh nhất thời không thể tiếp nhận được. Anh đã suy nghĩ rất nhiều chuyện trước đây, cũng đưa ra quyết định chia tay Bạch Cửu Giai nhưng khi thấy cô ta khóc lóc thảm thương van xin anh, anh lại mềm lòng.

Đối với người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm, anh vẫn không còn cách nào từ chối, vậy nên anh đã dốc hết sức để giúp cô ta mặc kệ sự ngăn cản của các trưởng bối Bạc gia.

Người ta thường nói: một lần lầm lỡ, cả đời tiếc nuối, bản thân Bạc Tư Yến hiện tại hiển nhiên rất đúng trong trường hợp này. Bởi lẽ khi nhìn thấy Mộc Nghiên hạnh phúc bên Phó Cẩn Dật anh đã tiếc nuối.

Nếu như anh chọn Mộc Nghiên ngay từ đầu có lẽ hiện tại sẽ không phải mệt mỏi như vậy. Dù Mộc Nghiên bị người đời sỉ vả là người phụ nữ ác độc nhưng cô chưa bao giờ làm chuyện xấu, cũng không hề có bất kì tư liệu đen nào.

Bạc Tư Yến khẽ nhắm mắt, nở một nụ cười chua xót. Tất cả là lựa chọn của anh mà, không thể trách bất cứ ai được, hậu quả đương nhiên tự mình gánh vác.

"Đạo diễn Bạc, xin đợi một chút!" Một giọng nói ngọt ngào từ phía sau vang lên khiến bước chân Bạc Tư Yến dừng lại.

Anh khẽ cau mày, xoay người về phía phát ra giọng nói, thân ảnh một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mắt.

"Cô Lam? Cô gọi tôi có chuyện gì không?" Anh có chút nghi hoặc liếc nhìn Lam Tư Ngọc.

Lam Tư Ngọc dịu dàng nở một nụ cười, e thẹn ngước nhìn Bạc Tư Yến, "Dạ, em muốn nói chuyện với anh một chút. Không biết anh có thời gian không?"

"Hiện tại tôi có chút bận." Bạc Tư Yến khẽ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thẳng thắn từ chối.

Lam Tư Ngọc có chút sượng mặt, cổ gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói tiếp:

"Chỉ cần vài phút thôi ạ. Em muốn bàn bạc việc làm người đại diện của Thời Quang, em biết hiện tại công ty có chút khó khăn..."



Nghe Lam Tư Ngọc nhắc đến công việc, sắc mặt Bạc Tư Yến có chút thay đối, đúng là dạo này công ty rất khó khăn, cũng cần một người đại diện mới.

Lam Tư Ngọc này thật biết nắm bắt thời cơ, mặc dù Bạc Tư Yến anh không thích người tâm cơ nhưng nếu như có thể giúp cho công ty thì anh sẽ không từ chối.

Hiện tại Bạch Cửu Giai đã khó có thể cứu vãn, chi bằng nhân cơ hội lần này để bồi dưỡng nhân tài mới, chờ một thời gian nữa dư luận lắng xuống mới xem xét đến chuyện nâng đỡ Bạch Cửu Giai quay lại giới.

Suy nghĩ cặn kẽ và thấu đáo, Bạc Tư Yến khẽ liếc nhìn Lam Tư Ngọc, lạnh lùng nói:

"Đến quán cafe bên kia đi."

"Vâng." Lam Tư Ngọc vui vẻ đáp.

Trong lòng cô ta không khỏi đắc ý, đây là cơ hội để cô ta trở nên nổi tiếng, nhất định không thể cho kẻ khác dành mất.

Từ sau khi Lạc Vũ Hiên biết được Mộc Nghiên là tiểu thư con nhà quyền quý, hắn ta bắt đầu có ý định muốn nối lại tình xưa, thậm chí là đối xử lạnh nhạt với Lam Tư Ngọc.

Tất cả những điều đó khiến Lam Tư Ngọc hận Mộc Nghiên, cô ta khó khăn lắm mới quyến rũ được Lạc Vũ Hiên, nhất định không thể để vụt mất.

Hơn hết, chỉ có cách trở nên nổi bật hơn Mộc Nghiên thì Lam Tư Ngọc mới có cơ hội giữ vững trái tim của Lạc Vũ Hiên, cho nên bằng bất cứ giá nào cô ta không thể thua Mộc Nghiên. 5)

Cứ thế Bạc Tư Yến cùng Lam Tư Ngọc đi vào quán cafe phía đối diện để nói chuyện, mà tất cả những hình ảnh đó đã bị paparazzi chụp được, đồng thời tung lên mạng khiến dư luận lại được một phen trầm trồ.

Nam nữ chính của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết không ngừng bị dư luận công kích đến mệt không thở ra hơi là vậy, còn một nữ phụ pháo hôi như Mộc Nghiên lại rất thảnh thơi mà hưởng thụ cuộc sống.

Từ lần trước vô tình bị thương ở làng cổ Quy Lai, Phó Cẩn Dật không cho Mộc Nghiên bước chân ra khỏi nhà, công việc ở nhà hàng cũng giao hết cho Lục Thiếu Quân, bất giác cô trở thành kẻ nhàn hạ.

Ngày ngày ngồi ở nhà cắn hạt dưa hóng drama đủ thứ, qua vài tuần cô tăng không ít cân, dáng người mảnh mai cũng trở nên mũm mĩm đồi chút.

Chính vì lẽ đó mà Mộc Nghiên quyết định sẽ không ăn không ngồi rồi nữa, quyết tâm đấu tranh để được đi làm trở lại.

Phó Cẩn Dật vừa bước chân vào phòng khách đã thấy Mộc Nghiên ngồi ở sofa, sắc mặt còn có chút khó coi, giống như vừa bị người ta chọc giận vậy.

Hắn hơi nhíu mày, cởi áo khoác ngoài đưa cho quản gia, sau đó đi đến ngồi bên cạnh cô.

"Nghiên Nghiên, ai chọc giận em hả?" Hắn nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi.

Mộc Nghiên phồng má, lắc đầu, rồi thở dài, ngước nhìn hắn với ánh mắt phức tạp nhưng lại không hề lên tiếng.



Điều này khiến Phó Cần Dật có chút lo lẳng, hiểm khi hắn thấy cô như vậy, giống như có tâm sự nhưng lại không

muon noi ra.

"Vậy...em có chuyện gì khó nói sao? Nói anh nghe, anh sẽ giúp em giải quyết." Hắn vươn tay vén lại lọn tóc cho cô, ôn nhu nói tiếp.

Dường như chỉ đợi mỗi câu nói này của Phó Cần Dật, ngay khi hắn vừa nói xong, sắc mặt Mộc Nghiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ, cô vui vẻ nở một nụ cười.

"A Dật, em muốn đi làm trở lại. Ở nhà rất chán, còn bí bách, em khó chịu." Cô nũng nịu lay lay cánh tay hắn, chớp chớp đồi mắt long lanh nhìn hẳn.

Phó Cẩn Dật khẽ cau mày, hóa ra đây là lý do tại sao cô lại có sắc mặt như ban nãy, đây là đang muốn làm nũng để hắn cho đi làm sao?

Thật là...càng ngày cô càng khiến hắn mở rộng tầm mắt đấy!

"Vết thương của em còn chưa lành hẳn, anh không yên tâm." Hắn dịu giọng nói.

"Vết thương không sao nữa rồi, thật đấy! Anh cho em đi làm đi, ở nhà ăn không ngồi rồi lâu quá em sắp mập thành heo luôn rồi."

Mộc Nghiên phụng phịu nói, ôm chặt lấy cánh tay Phó Cần Dật không buông, nếu như hắn không cho cô đi làm, cô nhất quyết bám hẳn như đỉa.

Phó Cần Dật bất lực trước hành động của Mộc Nghiên, hắn bật cười thành tiếng, khẽ cốc nhẹ lên chán cô.

"Ngốc! Anh là lo cho em." Nói đoạn, hắn dừng lại nhìn cô bằng ánh mặt ngập tràn nhu tình, "Hơn nữa, em mập thành heo cũng rất đáng yêu."

Nghe Phó Cẩn Dật nói những lời đường mật kia, hai má Mộc Nghiên đỏ ửng, trong lòng có chút giận dổi.

"Em mới không muốn thành heo đâu!" Cô phản bác.

Hắn phì cười, véo nhẹ hai bên má của cô, "Được rồi, không thành heo."

"Vậy thì được. Còn có, mai em đi làm đấy nhé! Anh không được ngăn cản em đâu!" Cô hùng hồn tuyên bố.

Trước thái độ trước sau như một của Mộc Nghiên, Phó Cẩn Dật chỉ có thể bất lực gật đầu đáp ứng. Bạn gái của hắn hơi có chút đáng sợ, nhất là những lúc giận dổi, cơ mà cũng rất đáng yêu.

Đời này Phó Cẩn Dật gặp được Mộc Nghiên chính là chuyện may mắt nhất của hắn, nhất định hắn sẽ khiến cho cô hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.