Chương trước
Chương sau
Sơ Tửu Tửu biểu lộ vẻ không hiểu, sao lại đóng cửa nữa?

Khang tần đóng chặt cửa, rồi mỉm cười trấn an nàng: "Nhu phi nương nương không cần lo lắng, thần thiếp chỉ muốn nhắc nhở ngài vài điều."

"Tỷ tỷ trước ngồi xuống từ từ nói." Sơ Tửu Tửu biết Khang tần sẽ không hại nàng, ngoài việc biểu lộ nghi hoặc, nàng thật ra không hề căng thẳng chút nào.

Khang tần không ngồi xuống, mà tiến lại nắm tay nàng, vừa định nói thì phát hiện đôi tay trắng như tuyết của nàng hơi ửng hồng, cảm thấy kỳ lạ.

"Đôi tay của Nhu phi nương nương sao lại như vậy?"

Sơ Tửu Tửu nhanh chóng liếc nhìn đôi tay, có chút không tự nhiên đáp: "Vừa nãy chán quá nên đã chà tay, nên giờ mới đỏ như vậy."

Khang tần không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Nhu phi nương nương đừng chỉ chú ý đến ân sủng trước mắt.” Trong hậu cung này, dù có đẹp đến đâu, cũng rất có khả năng sẽ có ngày bị thất sủng, tuy nói Nhu phi trong đám phi tần hậu cung tươi đẹp nổi bật hơn đám hoa thơm cỏ lạ, nhưng không thể đảm bảo một ngày nào đó Hoàng thượng sẽ không coi trọng một phi tần khác.

Sơ Tửu Tửu hiện tại kêu khổ thấu trời, nếu bị thất sủng mà vẫn giữ được lượng thịt và rau như hiện tại, nàng cũng sẵn sàng!

Chỉ cần hắn chạm vào những phi tần khác, thì đừng có chạm vào nàng. Không phải nàng ghen tuông, mà nàng không thể thực sự chia sẻ một nam nhân với đám phi tần khác, vì vậy nếu bị thất sủng, nàng chỉ cầu xin đại phản diện đừng chạm vào nàng là được, thậm chí lượng thịt và rau phân phát cũng có thể giảm bớt.

“Tỷ tỷ có điều không biết, bản cung đang nghĩ cách làm sao để Hoàng thượng nhanh chán mình.” Sơ Tửu Tửu thẳng thắn nói với Khang tần.

Khang tần: “???” Nàng ta không nghe nhầm chứ?!

Vẻ mặt nàng ta không hiểu sao nhìn Sơ Tửu Tửu đang tỏ vẻ rất nghiêm túc, không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.

Khang tần há miệng định nói nhưng vẫn không thốt ra lời, như thể bị khiếp sợ đến mức không nói được.

[Điều quan trọng là ta cũng không đấu lại đại phản diện, ta nghĩ gì hắn cũng biết, còn linh hơn cả thầy tướng số.]



“Nhu phi nương nương sao lại nghĩ như vậy?” Khang tần thấy nàng hoàn toàn không có vẻ đùa giỡn, khó tin hỏi nàng.

Sơ Tửu Tửu dĩ nhiên không thể nói ra những chuyện riêng tư như vậy, chỉ nhẹ thở dài: “Bản cung vẫn quen với việc chiếm toàn chiếc giường.”

Khang tần: “…” Lý do này khiến nàng ta ngậm miệng không biết nói gì.

Sơ Tửu Tửu còn rất nghiêm túc: “Cảm giác ngủ một mình trên toàn bộ giường thật thoải mái, lăn qua lăn lại đều không có trở ngại.” Từ khi ở bên Hàn Sở, mỗi đêm hắn đều ôm nàng vào lòng, như thể muốn ép nàng vào xương tủy.

Khang tần đỡ trán, nàng ta… phục rồi.

“Nhu phi nương nương, ân sủng có hạn, ngài nên nhanh chóng có con cái, mới có thể thực sự đứng vững gót chân trong hậu cung.” Khang tần sau một hồi im lặng, nghiêm túc nhắc nhở nàng.

Sơ Tửu Tửu: “Con, con cái?” Nàng kinh hô.

Mỗi bước mỗi xa

Khang tần thấy nàng kêu lớn như vậy, cuống quít nói: “Nhu phi nương nương hãy nhỏ tiếng lại, nếu bị người khác nghe thấy ngài có ý muốn có con, mà không phải Hoàng thượng muốn có con, truyền đến tai Hoàng thượng, sẽ khiến Hoàng ý có tâm lý khúc mắt đối với ngài.”

Sơ Tửu Tửu thì thầm trong lòng, tốt nhất là hãy để Hoàng thượng chán nàng, miễn không bị phạt là được.

“Thật sự sẽ khiến Hoàng thượng mang khúc mắt sao?” Nàng đã hoàn toàn lạc đề.

Khang tần: “…” Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là phải nhanh chóng có con để ràng buộc!!

[Nếu thật sự vì vậy mà khiến đại phản diện ghét ta, thì chẳng phải là công sức đổ sông đổ bể?]

Khang tần dở khóc dở cười, tại sao tiếng lòng của nàng luôn đi ngược lại với đám phi tần trong hậu cung?



“Nhu phi nương nương nghe lời thần thiếp, bất kể thế nào cũng phải có con, về sau Hoàng thượng có chán ngài hay không, sẽ không còn quan trọng nữa.”

Sơ Tửu Tửu vuốt cằm: [Khang tần nhắc nhở rất đúng, mở ra cho ta một hướng nghĩ mới, một lát nữa ta sẽ lớn tiếng tuyên truyền rằng ta muốn có con với đại phản diện.]

Khang tần: “…” Tâm sức lao lực quá độ.

“Nhu phi nương nương, ngài…” Nàng ta thật sự không biết phải làm sao.

Sơ Tửu Tửu ngay lập tức hiểu ý: “Tỷ tỷ nhắc nhở rất hay, bản cung sẽ đi thực hiện ngay.”

[Ai nên biết trước nhỉ? Phải chọn một người mà cả hoàng cung đều biết.]

Khang tần: “…” Nếu biết trước thì nàng ta đã không đến nhắc nhở, sao lại thành ra làm việc tốt mà kết quả xấu.

Sau một phen cảm tạ, Sơ Tửu Tửu tiễn Khang tần rời khỏi Hoa Khê điện, rồi ngồi trên ghế suy nghĩ sâu xa.

Để Tiểu Quỳ, Tiểu Lan, Tiểu Hiểu truyền ra ngoài thì dễ khiến mấy nàng ấy gặp rắc rối, vì dù sao cũng đang nghị luận về Hoàng thượng.

Nghĩ đi nghĩ lại, không bằng tự mình “tuyên truyền”.

Nói là làm! Sơ Tửu Tửu “vụt” một cái đứng dậy, nhưng đôi chân không nghe lời, lại ngã ngồi xuống ghế.

Đều tại Hàn Sở!

Nàng tức giận gọi Tiểu Quỳ lại hỗ trợ. “Tiểu Quỳ, theo bản cung ra ngoài một chuyến.”

Tiểu Quỳ nghĩ rằng nàng chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, hoàn toàn không nghĩ rằng nàng lại chuẩn bị làm những chuyện điên rồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.