Sơ Tửu Tửu đỏ mặt: “Thần thiếp mới không tin.”
[Đại bịp bợm!]
Thực ra không phải khó nói ra, mà là… không dám hồi tưởng.
Hàn Sở lại rũ mắt nhìn bàn tay mềm mại của nàng: “Đừng tức giận, trẫm sẽ xoa xoa chỗ đau cho Tửu Tửu.”
Họng hắn khô khốc, khuôn mặt lạnh như ngọc nhưng không hề để lộ chút gì.
Sơ Tửu Tửu không đồng ý: “Thắt lưng của thần thiếp đã không còn đau nữa, không dám làm phiền Hoàng thượng.”
“Trẫm sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho Tửu Tửu.” Hàn Sở nhìn nàng, đồng thời nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay đang đỏ ửng của nàng.
Giọng nói ngày càng dịu dàng của nam nhân, ngược lại khiến Sơ Tửu Tửu cảm thấy như bị bao vây bởi một mối nguy hiểm.
Sơ Tửu Tửu: “Hoàng thượng đã đối xử với thần thiếp rất tốt, thần thiếp hoàn toàn không mong cầu gì thêm.”
[Trở về Dưỡng Tâm điện mà ngủ đi, ngày nào cũng chiếm giường của ta.]
Hàn Sở nghe thấy tiếng lòng của nàng, nụ cười như gió xuân không hề giảm bớt, càng không tỏ ra tức giận.
“Tửu Tửu có muốn theo trẫm về Dưỡng Tâm điện không?” Hắn hỏi.
Sơ Tửu Tửu vừa nghe, tưởng rằng hắn cuối cùng cũng sẽ về Dưỡng Tâm điện, liền cố ý giả bộ buồn bã, hoàn toàn không biết biểu cảm lúc này đã bán đứng nàng.
“Hoàng thượng muốn về Dưỡng Tâm điện? Không cần thần thiếp nữa sao?” Nàng nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cái của Hàn Sở.
Hàn Sở cúi mắt, nhìn ngón tay trắng mềm mại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-xuyen-sach-bi-dai-phan-dien-rao-riet-nham-den-/3652981/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.