Xích sắt quấn quanh mắt cá chân của Algar bị lỏng ra, "coong" một tiếng rơi xuống đất kêu vang.
"Chơi trò chơi với các nhà thám hiểm thật là một điều phiền phức. Chẳng có chút thú vị nào." Đôi mắt đen láy như màu tóc, nước da màu mật ong. Vì ở trong cung điện lâu ngày nên có vẻ như trông hắn cũng chẳng còn vẻ cường tráng như lúc trước, "Nhưng Arthur thích thế. Em ấy thích nhìn người khác đau khổ vì luật chơi của mình, ngay cả khi hạnh phúc bọn họ cũng cần phải ngụy trang cho thật cẩn thận."
Hắn dựa vào bên cửa sổ, phía sau là bệ cửa sổ rộng lớn.
Phàn Tỉnh tựa sát vào chân Dư Châu, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn và non nớt.
Lời nói ra cũng rất lãnh đạm: "Chủ l*иg tiền nhiệm là bị ngài cố ý gϊếŧ chết."
Algar không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Người đề nghị theo dõi ngược lại chủ l*иg chính là Arthur. Hắn rất am hiểu trò chơi này và đã quen với việc xông pha về phía trước." Algar nói, "'L*иg chim' thực sự là một thứ rất kỳ lạ. Con người ta sẽ vô tình bị nó thay đổi. Vốn dĩ ta không có ý tưởng đó..."
"Ý tưởng gì?" Phàn Tỉnh lập tức hỏi, "Làm 'Chủ l*иg'? Hay là làm 'Cô dâu'?"
Algar nhìn hắn: "Ta thật sự rất không vừa mắt ngươi."
Cái miệng nhỏ nhắn của Phàn Tỉnh không ngừng nhấp nháy: "Ngài cũng sẽ quỳ xuống và hôn lên chân của hắn như những người trong luyện ngục sao?"
Algar mỉm cười: "Arthur là một đứa trẻ rất đơn giản. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-vo-han-luu-ghi-chep-vuc-sau/3422238/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.