Vải trắng rơi xuống, tầm nhìn của cô dâu cũng bị cản trở. Xe ngựa nhanh chóng lướt qua, Dư Châu bị đám người đang cổ vũ điên cuồng kia chặn lại, cậu không có cách nào đuổi kịp cỗ xe để nhìn cho kỹ hơn.
Dư Châu quay đầu nhìn cá khô: "Hắn có thể nghe thấy giọng nói của cậu?"
Cá khô run rẩy: "Hình như còn có thể nhìn thấy tôi."
Đoàn xe diễu hành tiếp tục tiến về phía trước, mọi người từng đợt từng đợt reo hò, vùng đất vốn luôn yên bình bắt đầu trở nên nhộn nhịp, xôn xao. Nhân lúc không ai để ý, hoa tường vi xám nhạt trên cánh đồng vẫn đang phát triển không ngừng, dây leo ngày càng mở rộng và lan ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, đoàn xe diễu hành mới quay trở lại khu vực lân cận Phi Tinh nhai.
Trước sự ngạc nhiên của Dư Châu, Algar bước xuống xe. Ghế ngồi đã được bày sẵn trên Phi Tinh nhai, sau khi hắn ta ngồi xuống, mọi người lại nhanh chóng xúm đến, họ vẫn nhìn hắn giống như trước và trò chuyện cùng hắn một cách rất thân thiết, vui vẻ.
Algar hiển nhiên cũng rất hưởng thụ tất cả những thứ này.
Cô dâu của hắn vẫn đang ngồi trên xe và được canh gác rất chặt chẽ. Từ Phi Tinh nhai phóng tầm nhìn ra xa rất rộng rãi, Dư Châu đứng từ xa nhìn bóng người đang ngồi bên trong cỗ xe, trong lòng khẽ động.
"Cá khô," cậu giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc nó, "Cậu qua bên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-vo-han-luu-ghi-chep-vuc-sau/3422236/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.