Chương trước
Chương sau
Nghiêm Hạo Tường nghiêng nghiêng cây viết trong tay, viết tới đâu rồi ấy nhỉ, Lưu Diệu Văn vừa tới cậu liền quên mất bản thân định làm gì. Nghiêm Hạo Tường nhận ra gần đây cậu rất hay lơ đễnh vì sự xuất hiện của hắn, dẫu sao cậu cũng không phải kẻ ngốc mà.

Lưu Diệu Văn thấy cậu chuẩn bị viết thước đầy đủ nhưng mãi chẳng động vào đề, hắn lên tiếng tò mò hỏi, "Không phải cậu định giải đề à? "

Nghiêm Hạo Tường im lặng, Lưu Diệu Văn lại tiếp tục nói, "Câu nào không biết có thể hỏi tôi, tôi giảng cho cậu. "

Nói xong câu này đột nhiên hai người bọn họ lại trở thành tâm điểm, Đinh Trình Hâm nhìn ánh mắt ngơ ngác của Nghiêm Hạo Tường không nhịn được trêu chọc Lưu Diệu Văn: "Này hội trưởng, bình thường bọn tôi có gọi rát cả họng cậu cũng không chịu giảng. Giờ thì hay rồi, Nghiêm Hạo Tường vừa cầm viết là cậu chủ động giảng ch... "

"Này! Cậu ném tôi làm gì! "

Đinh Trình Hâm ôm đầu u to một cục không nói nên lời. Tên chết dẫm Lưu Diệu Văn, có mới nới cũ, có trăng quên đèn, ăn cháo đá bát, ông đây khinh. Trong lòng Đinh Trình Hâm quả thật đã chửi như vậy đấy.

Lưu Diệu Văn ném quyển vở vào đầu Đinh Trình Hâm xong cũng chẳng nhìn xem thằng bạn mình sống chết như nào. Hắn nhìn Nghiêm Hạo Tường thậm chí còn ngớ người hơn cả khi nãy, tay không tự chủ đưa đến trước mặt cậu quơ lên xuống.

"Hả?" Bạn nhỏ Nghiêm Hạo Tường tưởng hắn gọi mà không nghe, hai mắt to tròn còn chớp chớp vài cái.

"Nghĩ gì đấy?"

Nghiêm Hạo Tường hai mắt vô tình rũ xuống trông cứ như giây tiếp theo cậu sẽ bật khóc luôn không chừng. Cảm xúc cậu vốn thất thường, đến bản thân cậu cũng không ngăn nổi, đối mặt với Lưu Diệu Văn luôn biết cách quan tâm, một câu "Cậu sao vậy", hai câu vẫn là "Cậu có sao không?". Nghiêm Hạo Tường nhận định sự quan tâm của hắn là vì trách nhiệm, ngay từ nhỏ cậu đã không có bạn rồi, Lưu Diệu Văn giỏi như thế sao có thể cùng cậu làm bạn bè được.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến rồi thật sự rất muốn khóc một trận lớn. Nghiêm Hạo Tường cúi gầm mặt, vai cậu run lên, Lưu Diệu Văn liền phát hoảng mà khom người lưng nhìn cậu.

"Nghiêm Hạo Tường cậu khó chịu ở đâu à?"

"Cậu đừng khóc, tôi đưa cậu đến phòng y tế..."

Lưu Diệu Văn cơ hồ đã nắm lấy tay cậu chuẩn bị kéo đi, Nghiêm Hạo Tường thút thít giữ hắn lại, "Không... Không cần đến đó."

Nhìn Nghiêm Hạo Tường thút thít trong lòng nổi lên một trận sóng to gió lớn, không biết vì sao nhưng Lưu Diệu Văn thật sự rất sợ nước mắt của Nghiêm Hạo Tường. Có thể hay không cậu đừng khóc nữa mà.

Ở nhị trung Lưu Diệu Văn được mọi người biết đến là người ôn hòa, là kiểu học bá nhưng không kiêu ngạo, hắn đối với bạn học đều là cười nói vui vẻ, đôi lúc cũng sẽ cãi gắt mà cãi nhau với vài người. nhìn chung Lưu Diệu Văn không phải kiểu sẽ chọc con nhà người ta khóc, vậy mà cái tình huống hiện tại chỉ khiến hắn câm nín hoàn toàn.

"Lưu Diệu Văn! Cậu dám chọc Nghiêm Hạo Tường khóc sao!?"

"Tớ..."

Lưu - Muốn giải thích nhưng không được - Diệu Văn.

"Tường Tường làm sao vậy? Cậu đừng khóc, nói bọn tớ nghe Lưu Diệu Văn trêu cậu đúng không?"

Lưu Diệu Văn một mặt đầy ấm ức nhìn Đinh Trình Hâm đầu xỏ giá họa cho hắn. Tuy Lưu Diệu Văn không biết lý do Nghiêm Hạo Tường khóc là gì nhưng khẳng định không phải hắn chọc cậu a. Cậu ma rơi nước mắt hắn còn sợ chết khiếp đây này.

Nghiêm Hạo Tường bị mọi người vây quanh có chút sợ hãi mà dịch sang phía hắn, Lưu Diệu Văn dù đang bị công kích vẫn phải lên tiếng, "Mọi người đừng tụ tập đông như vậy, cậu ấy khó chịu."

Vốn muốn đến hóng chuyện xấu Lưu Diệu Văn gây ra nào ngờ Nghiêm Hạo Tường lại còn tìm đến hắn cầu bảo vệ, mọi người thấy vậy không thấy thú vị nữa ai về chỗ nấy. Chỉ còn duy nhất Đinh Trình Hâm vẫn chưa có ý định rời đi.

"Có chuyện gì thì nói."

"Nghiêm Hạo Tường cậu ta thật sự không chọc gì cậu sao!?"

"Muốn chết cứ nói." Lưu Diệu Văn mất kiên nhẫn cuộn tay thành nắm đấm giơ lên trước mặt anh.

Nghiêm Hạo Tường ngồi thẳng người dậy, "Không có."

Sau khi Đinh Trình Hâm rời đi Lưu Diệu Văn mới nhân cơ hội hỏi cậu, "Sao lại khóc?"

Lưu Diệu Văn không có ý định hỏi, đây vốn là vấn đề riêng tư của cậu, lại nhớ đền biểu cảm ủy khuất vừa rồi khiến hắn không nhịn được mà quan tâm nhiều hơn. Lưu Diệu Văn ở trường đúng thật rất giỏi kết giao, ai cũng có thể thân thiết, cũng không phải tất cả đều sẽ nhận được sự quan tâm đặc biệt này.

Nếu nhắc đến những người được Lưu Diệu Văn đặc biệt chú ý đến cảm xúc thì phải kể ngay đến cậu lớp trưởng Đinh Trình Hâm kia, từ trước đến nay ngoài Đinh Trình Hâm ra thì Nghiêm Hạo Tường là người đầu tiên đấy.

Lưu Diệu Văn nhìn cậu mãi không chịu mở lời có chút khẩn trương.

"Tôi... không có bạn."

Thanh âm nhẹ nhàng lướt qua tai, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu không dám nhìn hắn, tay nắm lấy mép áo khoác vò loạn.

Cậu đang căng thẳng.

Lưu Diệu Văn liếc mắt liền nhận ra, ngay từ lần đầu gặp hắn đã biết cậu rất cô độc ở trường cũ. Dù ở trường mới được rất nhiều bạn học ngỏ ý muốn kết bạn nhưng vì chướng ngại tâm lý cậu đều lẳng lặng từ chối. Có thể nói chỉ có Lưu Diệu Văn là thành công kết bạn với cậu hay nói chính xác là được cậu chủ động kết giao.

Nghiêm Hạo Tường có bệnh về tâm lý, là hội chứng trầm cảm, cậu gặp khó khăn trong việc giao tiếp nên không có bạn, ở trường cũ cũng chẳng ai muốn làm bạn.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.