Như những buổi sáng trước đây, Lưu Diệu Văn mang theo đồ ăn sáng đến trại trẻ cho bon nhỏ, chỉ là hôm nay hắn đặc biệt đến sớm. Một phần vì tò mò vị tiểu ca ca xinh đẹp trong lời bọn nhỏ rổ cuộc là ai, một phần vì hắn muốn cùng bọn nhỏ chơi đùa một chút.
"Tiểu ca ca? anh ấy đi học rồi ạ. "
"Bây giờ mới sáu giờ mà? "
"Tiểu ca ca nói không muốn tiếp tục muộn học nên đi sơm rồi ạ. "
Tiểu Bạch là đứa nhỏ lớn nhất đám, nhóc đứng cạnh Lưu Diệu Văn trông cứ như anh em thôi.
Tiểu Bạch kể hắn nghe vi ca ca xinh đẹp hôm qua trễ học, còn bị mắng nên hôm nay sợ rồi.
"Đi sớm như vậy, ca ca đã ăn sáng chưa? "
Nhóc con tinh nghịch làm bộ dáng suy tư, tay đưa lên vuốt cằm như có cả bộ rau dài ở đó vậy, "Khi sáng ca ca có làm bữa sáng cho bọn em, ca ca đã ăn hay chưa em thật sự không biết... "
Nói đoạn nhóc dường như cảm thấy có lỗi mà ỉu xìu, ánh mắt Lưu Diệu Văn nhìn nhóc cũng không còn ôn nhu nữa, nhóc con vội lên tiếng: "Diệu Văn ca ca, Tiểu Bạch không cố ý mà... "
"Tiểu Bạch, ca ca đã thức sớm chuẩn bị bữa sáng vậy thì em cũng phải quan tâm ca ca một chút. "
Lưu Diệu Văn biết Tiểu Bạch không phải cố ý ngó lơ vị ca ca nọ nhưng hắn vẫn phải nhắc nhở, tránh bọn nhỏ nghĩ ca ca chịu thiệt là điều hiển nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-van-nghiem-van-mua-xuan-anh-doi-em/3575126/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.