🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh nắng sớm mai chiếu rọi lên lễ đường, nơi được trang trí lộng lẫy với hoa tươi, ánh đèn pha lê lấp lánh, và những hàng ghế trắng tinh khôi.

Không khí tràn ngập sự chờ mong, mọi người đều im lặng, dõi mắt về phía trung tâm lễ đường, nơi sẽ diễn ra khoảnh khắc trọng đại nhất trong đời hai con người.

Mặc Cận Ngôn, trong bộ vest trắng thanh lịch, xuất hiện trước mặt mọi người. Anh bước đi chậm rãi nhưng mỗi bước chân đều toát lên khí chất tự tin, mạnh mẽ.

Như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ bước ra từ bức tranh, anh khiến tất cả mọi ánh mắt trong lễ đường không thể rời khỏi.

Ai ai cũng phải thầm thán phục – không chỉ bởi vẻ đẹp hoàn mỹ, mà còn bởi sự giàu có và quyền lực của anh.

Tuy nhiên, với Mặc Cận Ngôn, tất cả những điều đó không quan trọng bằng việc anh có được trái tim của người con gái duy nhất mà anh yêu thương.

Ở bên ngoài lễ đường, Tô Tử Hạ xuất hiện trong bộ váy cưới trắng muốt, ôm sát thân hình mảnh mai, tựa như một đoá hoa kiều diễm vừa hé nở giữa thế gian.

Từng bước chân của cô uyển chuyển tiến vào lễ đường, ánh mắt của mọi người dõi theo nhưng trong mắt cô chỉ tồn tại hình bóng của người đàn ông đang đứng chờ mình ở cuối lối đi.

Khi bước tới gần Mặc Cận Ngôn, Tô Tử Hạ nhìn thấy ánh mắt anh hơi đỏ lên. Cô khẽ cười, trêu chọc:

"Vì em đẹp quá nên anh khóc sao?"

Mặc Cận Ngôn bật cười trước câu nói của cô. Anh quỳ gối xuống trước mặt Tô Tử Hạ, tay cầm hộp nhẫn mở ra. Giọng nói của anh vang lên trầm thấp, ấm áp nhưng đầy mê hoặc, ánh mắt không thể nào tình hơn.

"Vì đám cưới của chúng ta lần trước không mấy vui vẻ, nên anh muốn đền bù lại cho em"

Anh nói, ánh mắt đầy ân cần và chân thành.



Tô Tử Hạ bật cười, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc:

"Lần đó là em tự náo loạn làm hỏng đám cưới kia mà. Em mới nên phải xin lỗi anh."

Mặc Cận Ngôn lắc đầu, vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi. Anh lấy một chiếc hộp nhẫn từ túi áo, vừa chuẩn bị vừa nói:

"Là do anh ép buộc nên em mới phải làm vậy. Dù có là chuyện tày trời, anh cũng có thể gánh tội thay em. Nếu anh là người khác, có lẽ anh sẽ nhìn em hạnh phúc. Nhưng biết sao được, anh lại là Mặc Cận Ngôn, và anh cam đoan không có tên đàn ông nào che chở em tốt hơn anh cả"

Nghe những lời này, Tô Tử Hạ không kìm được nước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má cô, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những viên pha lê quý giá.

"Em đồng ý lấy anh nhé?"

Mặc Cận Ngôn hỏi, đưa chiếc nhẫn lên trước mặt Tô Tử Hạ. Ánh mắt anh chứa đựng tất cả sự chân thành và tình yêu dành cho cô.

Tô Tử Hạ nhìn anh, không nói nên lời. Cô chỉ gật đầu, nụ cười ngập tràn niềm hạnh phúc, lan tỏa khắp khuôn mặt xinh đẹp.

Từ một góc của lễ đường, Giang Quân – người bạn thân của Tô Tử Hạ – đứng quan sát, không kìm được sự trêu chọc:

"Ôi trời, sến sắp nôn ra rồi!Nhưng mà...phải luôn luôn hạnh phúc như vậy nhé

Tử Hạ của mình"

Bên cạnh cô, Sở Thiên Minh lén cười khẽ. Nhưng chưa đầy một giây, ánh mắt anh đã quay sang Giang Quân, có phần nghiêm túc:

"Món này ngon thế, mai phải đặt ship một phần ăn khuya thôi"



Cô tiếp lời, không hề nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Sở Thiên Minh.

Anh lập tức lên tiếng, như một lời khuyên pha chút trách móc:

"Em cứ đặt thức ăn bên ngoài, lỡ như em ốm không có ai chăm sóc thì phải làm sao đây? Không tốt cho sức khỏe đâu."

Giang Quân nhìn bộ dạng lo lắng của Sở Thiên Minh, bất giác cảm thấy có chút buồn cười và đáng yêu. Cô trả lời, giọng trêu chọc:

"Chuyện của em và chồng em, anh lo làm cái gì?"

Câu nói khiến Sở Thiên Minh cứng đờ. Ánh mắt anh như ngập ngừng, có chút đau lòng. Bao lâu nay anh theo đuổi Giang Quân mà chưa được cô chấp nhận. Bây giờ lại bị câu nói này làm cho sốc, anh lắp bắp, đầy tủi thân.

"Em...em...."

Giang Quân bật cười, giọng điệu nghịch ngợm:

"Em đùa thôi. Nếu như em có ốm, thì người duy nhất chăm sóc em chỉ có bác sĩ Sở thôi."

Khuôn mặt Sở Thiên Minh giãn ra, nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên sự chờ đợi. Hạnh phúc, đôi khi, là những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đáng nhớ như vậy.

Lễ cưới tiếp tục diễn ra, với nụ cười tràn đầy trên môi của cô dâu và chú rể. Cả niềm hân hoan của gia đình, bạn bè, tất cả mọi người. Cuối cùng, sau biết bao sóng gió, họ đã có thể đứng bên nhau, nắm chặt tay, cùng bước vào một hành trình mới.

Hạnh phúc luôn ẩn chứa những mối nguy hiểm khôn lường. Chỉ là tình yêu có đủ lớn để cùng nhau chống đỡ hay không mà thôi. Thù hận là thứ sẽ giết chết tâm can con người nhanh nhất. Vì thế, hãy sống trọn vẹn và thành thật bằng cả trái tim.

Happy Ending~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.