Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn vàng nhạt đổ xuống làm bầu không khí thêm phần ấm áp, xóa đi vẻ lạnh lẽo vốn có.
Từng giọt ánh sáng dịu dàng phủ lên hai con người ngồi đối diện nhau, cả không gian như ngưng đọng lại chỉ để chứng kiến giây phút quan trọng này.
Mặc Cận Ngôn nhìn Tô Tử Hạ, ánh mắt sâu thẳm, chất chứa bao nỗi niềm dồn nén suốt ba năm qua. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, truyền vào đó chút ẩm áp, rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Giọng anh trầm ổn, từng câu từng chữ như chạm vào trái tim Tử Hạ, khiến cô không khỏi xao động.
Những tháng ngày trước đây hiện lên rõ ràng qua lời kể của anh. Đó là khoảng thời gian mà cả hai đều trải qua biết bao khó khăn và thử thách, anh vì bảo vệ cô mà phải chịu đựng mọi tổn thương, còn cô thì lầm tưởng, đắm chìm trong nỗi oán giận và đau khổ.
Tô Tử Hạ ngồi im lặng, chăm chú lắng nghe, đôi mắt không rời khỏi gương mặt Mặc Cận Ngôn. Cô khẽ siết chặt bàn tay anh, như để trấn an rằng cô đang ở đây, ngay bên cạnh anh.
Cuối cùng, câu chuyện khép lại. Anh ngừng lời, nhìn sâu vào đôi mắt cô, nơi anh hy vọng sẽ tìm thấy sự tha thứ và chấp nhận. Ánh mắt ấy chứa đựng cả một khoảng trời chờ mong.
“Tử Hạ"
Anh lên tiếng, giọng khẽ khàng nhưng kiên định.
“Chúng ta bắt đầu lại có được không?”
Tô Tử Hạ cảm nhận trái tim mình thắt lại trong khoảnh khắc ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3705026/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.