“Em dọn về đây với anh đi.” 
Giọng nói của Mặc Cận Ngôn vang lên giữa không gian yên tĩnh, câu nói chắc nịch như vừa đánh thẳng vào tim Tô Tử Hạ. 
Ánh mắt của anh nghiêm túc đến mức khiến cô không khỏi xao động. Ngay 
cả khi ánh mắt ấy đã trải qua bao nhiêu đau đớn và tổn thương, vẫn còn lại nơi đó một tia hy vọng, mong mỏi được ở bên cô, có lẽ là mãi mãi. 
Cô khẽ cười, nét cười dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần trêu chọc. 
“Để em suy nghĩ đã” 
Cô nói, như để trấn tĩnh lại trái tim mình. 
“Xoay lưng lại đây, để em kiểm tra chỗ băng bó có bị lệch không.” 
Mặc Cận Ngôn nghe vậy thì ngoan ngoãn quay người lại, không có vẻ gì muốn ép buộc cô. Anh hiểu rằng mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ đối với cả hai, và chỉ cần cô thấu hiểu và tha thứ cho anh, như thế cũng đã là một phép màu. 
Anh ngồi im, để mặc cô kiểm tra vết thương của mình, cảm giác ấm áp vì có cô kề cận lại tràn ngập trong lòng anh. 
Tô Tử Hạ từ từ kéo áo của anh xuống, để lộ phần lưng rắn rỏi nhưng cũng đầy những dấu vết mà thời gian đã hằn lên. 
Thân hình của anh vẫn săn chắc, cường tráng, nhưng những vết sẹo dọc ngang kia lại khiến trái tim cô không khỏi đau nhói. Những vết sẹo lớn nhỏ chẳng chịt, như minh chứng cho những nỗi đau và mất mát mà anh đã từng trải qua. 
Bàn tay cô bỗng chốc cứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3705025/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.