Mặc Cận Ngôn nằm dài trên giường, cơ thể rã rời và nhức nhối không chỉ vì vết thương sau lưng mà còn bởi một nỗi đau khác, sâu kín hơn trong lòng.
Cảm giác buốt nhói từ vết mổ không thể sánh bằng sự trống trải mà anh phải đối mặt suốt thời gian qua, kể từ khi Tô Tử Hạ rời xa anh.
Anh đã nghĩ mình đã quen với sự cô độc, nhưng ngay lúc này, nằm giữa Cẩm Viên lạnh lẽo, cô độc lại trở nên nặng nề và khó chịu hơn bao giờ hết.
Bất chợt, cánh cửa phòng bật mở. Ánh sáng từ chiếc đèn trong phòng bừng lên, chiếu sáng cả không gian tĩnh mịch. Giọng nói lo lắng xen lẫn trách móc vang lên, kéo Mặc Cận Ngôn ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
"Sao anh lại không bật đèn lên?"
Giọng nói quen thuộc đó khiến anh gần như sững sờ.
Tô Tử Hạ đứng đó, ngay trước mắt anh, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp mà anh đã từng yêu thương biết bao. Trái tim Mặc Cận Ngôn như ngừng đập trong giây lát.
Anh cảm thấy toàn thân cứng đơ, không phải vì cơn đau từ vết thương, mà là sự ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô xuất hiện ở đây, trong căn phòng của anh. Dù lưng rất đau, anh vẫn cố gượng dậy, ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên không thể giấu nổi.
Tô Tử Hạ bước vào phòng, nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt anh mà không khỏi cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
"Vừa phẫu thuật xong lại đòi về nhà, anh đúng là cứng đầu không có thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3705023/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.