Mặc Cận Ngôn nằm im lặng trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ u ám của Cẩm Viên, nơi ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chỉ vừa đủ chiếu vào.
Vết thương sâu phía sau lưng khiến anh khó khăn trở mình, từng cử động nhỏ cũng đủ làm cơ thể anh đau nhói.
Căn phòng xung quanh anh tĩnh mịch, không một âm thanh, không một hơi thở nào khác ngoài nhịp tim yếu ớt của chính anh. Mặc Cận Ngôn trông như một xác chết nằm đó, chỉ còn thiếu chiếc khăn trắng phủ lên người để hoàn tất bức tranh cô độc của một linh hồn không còn sự sống.
Bỗng nhiên, âm thanh chói tai của chuông điện thoại phá tan sự im lặng, vang lên từ phía chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
Là Sở Thiên Minh – người bạn thân thiết kiêm bác sĩ riêng của anh, người duy nhất đủ dũng cảm để nói chuyện với anh bằng cái giọng điệu không chút kính nể.
Mặc Cận Ngôn lười biếng đưa tay với lấy điện thoại, chẳng buồn nhìn màn hình trước khi nhấn nút trả lời.
"Ông cố nội ơi! Sao cậu lại dám chạy về Cẩm Viên khi tôi chưa đồng ý hả? Cậu muốn chết lắm đúng không?"
Giọng Sở Thiên Minh như tiếng sấm gầm, đầy sự phẫn nộ, khi biết Mặc Cận Ngôn đã tự ý rời bệnh viện mà không nói với ai một lời.
Mặc Cận Ngôn, dù biết rõ người ở đầu dây bên kia đang tức giận thế nào, vẫn giữ được sự bình thản đến đáng sợ. Anh đáp lại một cách thản nhiên, lạnh lùng như không có chuyện gì nghiêm trọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3705022/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.