Tần Thiệu Đình ngồi bên cạnh, trông thấy tình cảnh của Mặc Cận Ngôn mà không khỏi lo lắng. Không thể ngăn mình bật lên tiếng thở dài, anh nhếch mép châm chọc.
"Mặc Tổng, anh nói chuyện như vậy, cô ấy bỏ về là đúng rồi"
Câu nói của anh không chỉ đơn giản là một lời chê trách mà còn là sự đồng cảm với Tô Tử Hạ, người đã trải qua quá nhiều đau khổ.
Mặc Cận Ngôn ngồi thừ ra, tâm trạng nặng nề, trên mặt hiện rõ sự bất mãn.
"Vừa gặp là tay chân tôi đã run lên rồi, không biết nói gì nữa, cô ấy nhìn thấy tôi cũng không có chút vui mừng nào."
Lời nói của anh phảng phất sự yếu đuối, một cảm giác bất lực mà chính anh cũng khó lòng chấp nhận.
Tần Thiệu Đình nhìn anh, ánh mắt trầm ngâm, thầm đánh giá người bạn đã từng là niềm tự hào của giới doanh nhân. Anh cười khẩy, lắc đầu, nói.
"Mặc đại tổng tài, sau những gì cậu làm vào ba năm trước, cậu nghĩ cô ấy sẽ chạy đến ôm cậu hay sao? Cô ấy không biết cậu đã trải qua những gì, chỉ đơn giản hiểu là anh bỏ rơi cô ấy thôi."
Giọng anh pha chút giễu cợt nhưng đồng thời cũng là lời nhắc nhở về những tổn thương sâu sắc mà Mặc Cận Ngôn đã để lại trong lòng Tô Tử Hạ.
Anh nhìn Mặc Cận Ngôn, khẽ cười, rồi thốt lên.
"Cô ấy hận cậu đến đâu còn chưa biết được"
Một câu nói ngắn gọn nhưng đầy sức nặng, như muốn khơi lại những ký ức đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3679478/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.