Tên anh vang lên trong đầu cô, âm vang như một lời hứa hẹn chưa từng phai nhạt, như sự cứu rỗi duy nhất trong đêm tối tuyệt vọng. Anh đứng đó, sừng sững và mạnh mẽ trước mặt cô, như một vị thần vừa xuất hiện đế kéo cô ra khỏi địa ngục.
Ánh mắt của Tô Tử Hạ dán chặt vào anh, toàn thân run rẩy nhưng lòng cô lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc này, mọi nồi đau và sợ hãi dường như tan biển, chỉ còn lại sự ấm áp mà anh mang đến, len lỏi vào từng thớ thịt của cô, xua đi tất cả bóng tối.
Cô nhìn anh, không cần phải nói bất kỳ lời nào, bởi ánh mắt của cả hai đã nói lên tất cả. Họ nhìn nhau, như thể thời gian ngừng trôi, và thế giới chỉ còn lại hai người. Mặc Cận Ngôn bước đến gần, cúi xuống, dịu dàng nâng cô dậy và ôm chặt vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể anh làm cô như tan chảy, cảm giác bình yên đến lạ thường.
Anh ôm cô, chặt đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim của anh đập rộn ràng, không còn vẻ lạnh lùng và kiên cường như thường lệ. Đây là người đàn ông cô đã kết hôn, nhưng lúc này, cô lại nhìn thấy anh với một khía cạnh mới mẻ, yếu đuối và dễ tổn thương.
Anh quỳ xuống, đôi vai nặng nề run rẩy, ôm chặt lấy cô trong cái ôm của sự mất mát, tuyệt vọng và niềm vui vỡ òa.
Đầu anh dựa vào vai cô, tay anh run rẩy siết chặt, dườngnhư không dám bung. Anh như thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3675604/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.