Mặc Cận Ngôn bước vào trong căn nhà hoang lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh quét một lượt, thấy bọn tai sai của Tô Tử Yên đã nằm rạp dưới đất, bị hạ gục một cách tàn nhẫn bởi người của anh. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng trong không gian ảm đạm đó, bóng dáng của Tô Tử Hạ không hề xuất hiện.
Thay vào đó, trên nền đất lạnh lẽo, Khương Nhã nằm bất động, thân thể đầy máu và vết thương. Trái tim anh thắt lại, lập tức quỳ xuống cạnh bà, đôi tay vội vàng tháo gỡ những sợi dây trói, từng ngón tay dịu dàng như sợ làm đau thêm cho bà.
"Bá mẫu, người không sao chứ?"
Cận Ngôn lo lắng hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa nỗi sợ hãi. Trong phút chốc, bà Khương Nhã yếu ớt mở mắt ra, cặp mắt vốn nhuốm đượm đau khổ bỗng lóe lên một tia vui mừng khi thấy anh. Nhưng niềm vui ấy chỉ lướt qua, ngay sau đó là nồi sợ hãi lo lắng khôn nguôi.
"Tử Hạ... con bé... mau cứu Tử Hạ..."
Giọng bà thều thào, đôi tay yếu đuối nắm chặt lấy vạt áo của Mặc Cận Ngôn, ánh mắt bà đầy thống khổ khi nhìn về phía cuối căn phòng, như muốn truyền cho anh tất cả sức lực còn lại của mình. Bàn tay đầy máu của bà chỉ về hướng mà Tô Tứ Yên đã lôi Tứ Hạ đi.
Trong khoảnh khắc, Long Tử Khiêm xuất hiện, gương mặt lo lắng, anh bước nhanh đến bên cạnh Mặc Cận Ngôn, nhẹ nhàng đỡ lấy Khương Nhã, an ủi bà một cách dịu dàng.
"Cận Ngôn, tôi sẽ chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3675599/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.