Một tuần trôi qua trong tĩnh lặng, nhưng đối với Mặc Cận Ngôn, đó là một tuần đầy ắp công việc. Do mải lo lắng và chăm sóc Tô Tử Hạ, anh đã gác lại không ít việc ở RCE.
Giờ đây, anh phải trả giá bằng những ngày làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến tận khuya, để hoàn tất những hồ sơ chất đống.
Suốt tuần này, Mặc Cận Ngôn thường trở về nhà khi đêm đã khuya, gần như chỉ có vài tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi trước khi lại ra khỏi nhà từ sáng sớm. Dù anh không nói, nhưng Tô Tử Hạ hiểu rằng anh đang gồng mình để bù đắp khoảng thời gian đã dành cho cô.
Cô nhớ anh, nhưng không dám hối thúc, cũng chẳng dám nói ra nỗi lòng của mình. Cô hiểu rằng người đàn ông ấy, dù là một CEO lạnh lùng, vẫn sẵn sàng hy sinh cho cô nhiều đến nhường nào.
Sáng hôm ấy, Tô Tử Hạ dành thời gian chăm sóc khu vườn rau nhỏ của mình, nơi cô có thể tìm thấy chút bình yên giữa bộn bề cuộc sống.
Từng luống rau xanh mơn mởn, dưới ánh nắng sớm, khiến lòng cô cảm thấy thư thái. Đang nhổ cỏ và tỉa lá, điện thoại trong túi áo reo lên, màn hình hiện tên Mặc Cận Ngôn. Ngạc nhiên, cô vội vã nhấc máy, giọng anh lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai.
“Em... sao không đến thăm anh? Cả tuần nay em chỉ ghé qua vỏn vẹn được một giờ hai mươi ba phút vào ngày thứ tư!”
Giọng anh trách móc, nhưng lại khiến Tô Tử Hạ mỉm cười. Đằng sau cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3655799/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.