Sau những ngày tháng tăm tối, cuối cùng thì cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời. Một thứ mà cô thấy rằng rất xa xỉ đối với bản thân mình trong những ngày tháng ấy.
Đôi khi sống trên đời này sự lương thiện có thể làm cho con người ta mờ mắt. Làm cho bản thân có thể tự giày vò mình khi chứng kiến người khác đau khổ. Nhưng đến khi chính bản thân mình rơi vào vực thằm thì mới nhận ra chính họ là người đấy ta rơi xuống địa ngục.
"Reng~~~"
- Là mẹ em.
Tô Tử Hạ lau nước mắt, hít một hơi thật sâu. Giọng nói ấm áp từ người phụ nữ vang lên bên tai.
Tử Hạ mẹ có chuyện muốn nói với con.Mẹ cứ nói đi.Giọng con sao thế? Con không khoẻ à? Hay hai đứa lại cãi nhau rồi?!Mặc Cận Ngôn chột dạ nhìn Tô Tử Hạ, ánh mắt cô lộ vẻ lên ý cười anh. Cận Ngôn liền cốc nhẹ lên trán cô một cú không có chút lực cảnh cáo.
Thật sự trước đây mười lần Tô Tử Hạ khóc thì chín lần là cãi nhau với anh, đòi ly hôn không thành. Một lần còn lại là bị anh nhốt lại rồi tủi thân khóc. Đến bây giờ mọi người xung quanh vẫn còn chưa tin là hai người đã sống hoa thuận rồi kia mà.
Con không sao, anh ấy rất tốt, chỉ là có chút chuyện xúc động...Nhớ giữ gìn sức khoẻ, dù cho có là Mặc đại tổng tài thì mẹ không ngại kéo đứt một bên tai của cậu ta đâu! À mà mẹ gọi cho con là muốn nói chuyện này, tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3653183/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.