Hơn ba mươi phút cũng về đến Cẩm Viên.
Mặc Cận Ngôn dừng xe, tháo dây an toàn nhìn sang thấy Tử Hạ đã ngủ say. Anh chống tay lên ghế thở nhẹ ra một hơi dài, đưa tay vén vài sợi tóc trên trán cô nhỏ giọng:
"That gioi lam ngudi khac dau dลิ่น"
Tử Hạ khẽ nghiêng cổ, từ từ mở mắt. Ngủ một lúc rượu cũng tan bớt vài phần nhưng đầu vẫn còn đau âm ỉ. Cô đưa tay lên nhấn nhấn xoay xoay thái dương trông vẻ uể oải rồi liếc mắt nhìn anh.
"Anh... làm gì ở đây?" - Cô buông một câu không thể ngớ ngẩn hơn.
Mặc Cận Ngôn nhếch môi cười nhẹ một tiếng rồi véo lấy má cô.
"Mới chưa đầy một giờ đồng hồ mà mất trí rồi sao? Bà Mặc!!"
"Em...em..." - Tô Tử Hạ nhíu mày cố nhớ lại mảng kí ức gần nhất.
Mặc Cận Ngôn với tay tháo dây an toàn rồi bước ra khỏi xe, một mạch đi thẳng vào nhà. Tô Tử Hạ vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt lờ đờ còn chưa tỉnh hẳn...
Anh chẳng nói chẳng rằng, tâm tình tốt xấu cũng không đoán được.
Tô Tử Hạ lấy tay vỗ vỗ vào trán, lúc này cô mới nhận ra là mình vừa làm một chuyện chính mình cũng không dám tin với Long Tử Khiêm. Mà còn để Mặc Cận Ngôn chứng kiến từ đầu đến cuối, hẳn là giận lắm rồi.
Cô mở cửa xe chạy theo vào nhà, níu tay anh. Tử Hạ vừa thở vừa đứng loạng choạng.
"Anh giận sao?...em chỉ là ở nhà thấy chán nên mới đi uống vài ly, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3653177/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.