Chương trước
Chương sau
Đêm tối, nhiệt độ đã giảm xuống còn 29°C.

Bên trong sảnh chính của tòà khách sạn sa hoa, ngoài những ánh đèn pha lê lung linh còn có ánh sáng nhấp nháy của những bộ trang sức đắc tiền được đeo trên người quan khách, xen lẫn với những mùi hương nước hoa nhập khẩu từ Pháp khiến cho tất cả các giác quan đều chỉ cảm nhận được sự giàu có và sang trọng của buổi lễ.

Tô Tử Hạ bước vào sảnh chính, đôi môi xinh đẹp của cô nở ra một nụ cười tự tin nhưng cũng đầy thâm sâu, thần sắc đã sẵn sàng đối phó với bất cứ thứ gì. Cũng chẳng biết nỗi sợ hãi lúc nãy đã biến đi đâu mất.

Dáng vẻ cô lúc này như muốn tuyên bố: đứa nào dám động vào bà thử xem!

Một phóng viên đứng gần cửa chính đã nhìn thấy Tử Hạ mà ngạc nhiên rồi hô hoáng lên sau khi nhìn xuống bộ trang phục của cô.

"Là Đôi Mắt Biển Cả! Tôi không nằm mơ đấy chứ?"

Đôi Mắt Biển Cả!!

Bốn từ ngắn gọn như một tiếng sấm truyền thẳng vào tai những người bên trong, ai nấy đều dời ánh mắt hướng về lối ra vào. Trong một khoảnh khắc nàng thiên sứ giáng thế Thẩm Mộng Như đã trở thành một tấm nền phong không ai thèm chú ý nữa, mọi sự tập trung đều dồn về Tô Tử Hạ.

Âm điệu ồn ào của đám đông vừa ồn ào vừa hốt hoảng.

"Bộ trang phục cô ấy đang khoát trên người thật sự là Đôi Mắt Biển Cả ư? Không thể nào, chuyện này quá vô lí'

"Là Mặc Phu Nhân đấy! Khí thế thật đáng ngưỡng mộ, trông cứ như nữ hoàng của biển xanh, xinh đẹp quá đáng"

"Đúng đó, so với cô Thẩm kia thì đẹp gấp mười à không, gấp trăm lần ấy chứ! Nếu như không phải là người phụ nữ của Mặc Cận Ngôn thì tôi cũng muốn cướp về mất thôi"'

"Ngài Mặc sẵn sàng mang thiết kế thần bí này cho phu nhân mình mặc chỉ để đi tiệc, nói mà xem đây có phải là tổng tài sủng vợ trong truyền thuyết mà tiểu thuyết hay viết đó sao?"

Và đương nhiên cũng chả ai thèm ngó tới giương mặt tức đến đỏ như đít khỉ của Thẩm Mộng Như ở phía sau.

Ánh mắt đều tập trung hoàn toàn vào Tô Tử Hạ vừa thanh thoát vừa tuyệt mĩ.



Bộ trang phục có màu lam của biển mùa thu được thiết kế tỉ mỉ, chất liệu hoàn toàn là loại hiếm cực kì đắc tiền.

Từng đường tơ dệt vải phải được dệt theo hình dạng sóng biển. Từng viên ngọc trai được đo lường kích thước cẩn thận, sắp xếp chuẩn xác từng mi li một trên những hoa văn tinh xảo. Thiết kế kín đáo nhưng vẫn quyến rũ phô hết đường cong gợi cảm của Tử Hạ rõ ràng.

Thẩm Mộng Như vội níu lấy tay Nhược Dung khẽ lắc, hạ giọng nũng nịu đầy uất ức:

"Bá mẫu người xem, Tô Tử Hạ đây là đang cố tình dằn mặt người đấy, còn cố tình ăn mặc như vậy để mọi người lơ con mà vây vào cô ta cả rồi".

"Con bình tĩnh, thật ra cũng vừa hay, để xem bá mẫu sẽ làm nó bẻ mặt, ở không dám đứng về không dám đi"

Nhược Dung cười khẽ, mắt hướng về phía Tô Tử Hạ đang đi vào sảnh chính ngụ ý thâm sâu.

Giang Quân cười gượng bấu mạnh vào tay Tử Hạ, giọng nói thì thầm:

"Sao lại đông đến vậy, chỉ là buổi tiệc chào đón thân mật có cần làm lố lăng như vậy không?"

"Cậu ăn nói cẩn thận, lọt đến tai bà ấy thì Giang Gia cũng khó mà cứu nổi cậu" - Tô Tử Hạ áp ngón trỏ của mình lên môi của Giang Quân, dặn dò.

"Ghê ghớm thế sao? Vậy nếu thật sự hôm nay bà ta nhầm vào cậu thì cậu định đối phó như thế nào đây? Theo phong cách cũ của cậu là giáp lá cà hay là chửi tay đôi"

"Cùng lắm là như vậy, dù sao mình vẫn còn có Mặc Cận Ngôn" - Tử Hạ cười tít mắt tỏ ý tự tin, nhưng trong lòng cô đã tự có tính toán riêng mình.

Giang Quân lắc nhẹ đầu tỏ thái độ, sắc mặt như muốn tỏ ý: có chồng giàu thì muốn chảnh cỡ nào cũng được ha?

Nhược Dung lại cất giọng, tập trung sự chú ý của quan khách về phía sân khấu một lần nữa:

"Chuyện tôi muốn tuyên bố cũng vừa khéo Tô tiểu thư cũng có mặt ở đây, cả Thẩm tiểu thư cũng đã đứng đây"

"Chuyện Nhược Dung này tuyên bố hôm nay cũng là quyết định của Mặc Gia, ý trời cũng không thể lay chuyển"



Một cô thư kí dáng người thon thả, gương mặt xinh đẹp thanh thoát tay đang bê một chiếc hộp vuông màu đỏ thấm tiến về phía sân khấu. Nhược Dung cầm lấy chiếc hộp chậm rãi mở ra, đầu tiên là ánh mắt ngỡ ngàng của

Thẩm Mộng Như tiếp sau đó là hàng trăm ánh mắt bên dưới sân khấu cũng ngỡ ngàng không kém.

Là vật bảo nhà họ Mặc!!

Chẳng phải nữ chủ nhân của Mặc gia mới được đeo nó hay sao?!

Tiếng xì xầm lại rộn lên một lần nữa, những camera và máy quay phim đều chuyển về một hướng duy nhất, các phóng viên ồ ạt vây kín thành sân khấu mà hỏi tới tấp :

"Xin hỏi Bà Mặc đây là muốn giao quyền thừa kế Mặc gia cho con dâu mình, đại tiểu thư Tô gia, Tô Tử Hạ?"

"Đây là vật bảo nhà họ Mặc, số người được trao chưa từng có ai trẻ hơn bốn mươi tuổi, Bà Mặc đây có thể giải thích vì sao lại quyết định sớm như vậy hay không?"

" Xin hỏi....."

Nhược Dung chỉ cười lạnh rồi ra hiệu cho các phóng viên im lặng, bà đưa tay về phía Tô Tử Hạ ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng sắc bén.

Để xem sau hôm nay cái danh Mặc phu nhân của Tô tiểu thư đây sẽ trở nên thảm hại như thế nào!

"Mời Tô tiểu thư bước lên đeo vào giúp Mộng Như"

CÁI Gì!!

Bà ta muốn dồn mình vài thế nhục không cất đầu lên nỗi đây mà, nhờ con dâu mình đeo cho một đứa con gái chẳng liên quan. Cao tay thật đấy!!

Cứ ngỡ sống lại để trả thù Tô Tử Yên là đủ, ai mà ngờ sau khi thay đổi bản thân thay đổi cuộc sống thì số lượng người phải đối phó cũng tăng lên. Nhưng nói đến nếm trải thì tôi đây vẫn cao hơn các người một kiếp. Chưa có nỗi đau, nỗi nhục nào Tô Tử Hạ này chưa trải qua, đừng nghĩ chút sĩ viện này sẽ làm Tô Tử Hạ tôi cúi đầu, các người sai rồi!!

Kẻ thắng là ai thì vẫn chưa chắc đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.